Quê hương và tình yêu qua thơ Lê Văn Duân

26/10/22 – 09:10

 

 

LỜI RU CỦA MẸ

 

Lặng nghe câu ví xót xa

Ta nhớ mẹ hát dân ca thuở nào

Đường mây cõi hạc trời cao

Lời mẹ như gió lao xao dãi dề

Con mơ thấy bóng mẹ về

Áo nâu chân đất nón mê đội đầu

Mẹ ta nắng dãi mưa dầu

Quần đen xắn gối áo nâu bạc màu

 

À ơi bí nhớ thương bầu

Lời ru mẹ hát lặng sâu trong đời

Câu ca theo mẹ về trời

Làm sao thấu hết những lời mẹ ru

Đường mây cõi hạc thiên thu

Ước nghe mẹ hát lời ru thuở nào

Tìm mẹ trong điệu ca dao

Vui buồn một thuở xôn xao ùa về

 

À ơi con trắm con trê

Câu ca mẹ đã vỗ về lòng con

Lời ru sống đạo vuông tròn

Thẳm sâu mẹ ước mong con nên người

Ước gì mẹ tuổi đôi mươi

 

Con mãi thơ bé bên người mẹ yêu

Nhớ mẹ vất vả bao điều

Tâm nhang con thắp gió siêu về trời

Ầu ơ tiếng mẹ đầu nôi

Luôn theo con suốt cuộc đời tháng năm

Nhìn về quê mẹ xa xăm

Nhớ câu ca cổ mẹ nằm ru con.

 

 

DƯỜNG NHƯ

 

Dường như hoa đã tàn rơi…

Tưởng rằng xưa cũ xa rời quên mau

Bao mùa đã đỏ buồng cau

Giàn trầu mấy độ úa màu thời gian

 

Dường như thu đã phai tàn

Vàng rơi lá rụng miên man gió lừa

Biết rồi ta chẳng như xưa

Em thay áo mới theo mùa qua mau

 

Trằn trọc thao thức canh thâu

Cung đàn lỡ nhịp nốt sầu vương mang

 

Dường như ta đã muộn màng

Nợ duyên kiếp trước lên mang tình sầu

Gió đưa thương nhớ về dâu

Lời thương quên mất qua cầu gió bay

 

Ta về vui chén chua cay

Bình sầu dốc cạn tháng ngày tìm quên

 

Dường như hoa rớt bên thềm

Khóc mùa thu chết êm đềm trôi qua

 

Mặn môi giọt đắng vỡ oà

Lặng nghe ai hát  lời ca ru buồn.

 

 

 

NỖI BUỒN CỦA CHỊ

 

Xa anh lúc tuổi còn xanh

Đao bình khói lửa chiến tranh điêu tàn

Đời trai chinh chiến gian lan

Lời hẹn bỏ lỡ chị mang lòng sầu

Anh giờ nằm dưới đất sâu

Chị tóc cũng bạc đượm màu gió sương

Anh đi giữ đất quê hương

Quê nhà chị mãi chín thương mười chờ

Bao mùa xuân trắng hoa mơ

Là bao năm tháng chị chờ tin xa

Chiến tranh giờ đã đi qua

Hoà bình trở lại quê nhà vắng anh

Máu xương đắp lũy xây thành

Hoan ca khúc hát hồn anh mây ngàn

Rưng rưng mắt chị chứa chan

Thương anh nằm lại đại ngàn hoang vu

Trận địa sương khói mịt mù

 

Đất sâu nằm lại thiên thu gửi hồn

Anh về với đất cô đơn

Nhang trầm gửi gió trường sơn tìm mồ

Nén thương đầu quấn khăn xô

Gọi anh giữa chốn hư vô lòng thành

 

Lời thương có thấu đến anh

“Chị nhận vuông đất cỏ xanh làm chồng”.

 

 

ĐÊM BUỒN

 

Đêm nghiêng nỗi nhớ chênh chao

 

Trăng kia vấp ngã bờ rào tả tơi

 

Gió sinh ra vốn của trời

 

Em sinh ra để cho tôi khát thèm

 

Sương rơi gió thổi êm đềm

 

Cánh chim hoang lạc về miền xa xôi

 

Đêm nghe tiếng Quốc vang trời

 

Hoa trăng sóng sánh rơi rơi hiên nhà

 

Nguyệt tàn gió níu mây xa

 

Sương khuya giá lạnh vỡ oà đơn côi

 

Đêm về vây xiết quanh đời

 

Chim Quyên lẻ bạn khóc lời nỉ non.

 

 

 

 

 

CHÉN TIÊU SẦU

 

 

 

 

Nghiêng li dốc cạn đắng cay

 

Rượu nồng cứ uống sầu này chẳng vơi

 

Ngả nghiêng say giữa đất trời

 

Thả hồn theo gió lả lơi mây ngàn

 

Cạn li nhớ cuộc tình tan

 

Làm nghiêng nỗi nhớ chứa chan u buồn

 

Hoang tàn chếnh choáng chiều buông

 

Con tim xa xót nỗi buồn vẫn theo

 

Kỉ niệm xưa nhớ thật nhiều

 

Đi trong cay đắng bao nhiêu tủi hờn

 

Men cay ta tắm cô đơn

 

Rượu say dìm hết dỗi hờn xót xa

 

Còn đây kia ức nhạt nhòa

 

Đoạn trường ta bước ngỡ là trăm năm

 

Nhìn về dĩ vãng xa xăm

 

Trăng thương vỡ vụn xuống nằm bên ta.

 

Tác giả Lê Văn Duân

 

 

 

 

 

DUYÊN NỢ

 

 

Mình biết rằng mãi mãi chẳng có nhau

 

Mà nhớ thương cứ nghiêng về nơi ấy

 

Từng đêm mơ sầu vương luôn trỗi dậy

 

Sóng gió về thao thức nhớ khôn nguôi

 

Dẫu biết rằng ta chẳng được chung đôi

 

Tim sầu úa khát khao niềm hy vọng

 

Dẫu biết rằng người về nơi xa vắng

 

Sao lòng buồn vẫn câm lặng chờ mong.

 

Yêu là thương, là chết ở trong lòng

 

Biết làm gì để con tim thôi nhớ

 

Gặp nhau đây cũng chỉ là duyên nợ

 

Bởi trời ban hai chữ phải lìa xa

 

Mất nhau rồi thương lắm tháng ngày qua

 

Ta ghi khắc một chuyện tình thơ dại

 

Tình yêu đó chằng bao giờ trở lại

 

Giấu trong lòng lời thề ước phai phôi

 

Lỡ làng rồi giờ chỉ có mình thôi

 

Bao yêu thương chất đầy ngăn tim nhỏ

 

Ta quay về với tháng ngày vàng võ

 

Chôn tình sầu niệm kí ức xa xôi.

 

 

 

PHẬN LỤC BÌNH TRÔI

 

 

Thả buồn tím nhớ trôi sông

 

Mười hai bến nước mênh mông dật dờ.

 

Tròn xoe mắt tím bơ vơ

 

Lênh đênh phiêu dạt bến bờ là đâu

 

Phận hèn sống kiếp bể dâu

 

Trong nhờ đục chịu biết đâu mà chờ

 

Lục bình số kiếp bơ vơ

 

Phận không cắm lọ nên giờ vẫn trôi

 

Xoáy trong thác lũ chơi vơi

 

Quay trong giông tố tả tơi kiếp nghèo

 

Phù du sóng gió cheo leo

 

Thủy chung sắc tím phận bèo vẫn mang

 

Kiếp nghèo phận gái đa đoan

 

Lục bình trôi nổi nát tan lòng sầu

 

Đắng cay thân phận bể dâu

 

Năm chìm bảy nổi tím màu thủy chung.

 

 

 

THU  TÀN PHAI

 

 

Lặng nghe…

 

lá rụng …

 

thu xa…

 

Nghiêng chiều nắng đổ

 

nhạt nhoà tàn phai.

 

Gió lùa ,để lá rơi hoài

 

Cánh thu rơi rớt  trên vai., úa màu

 

 

 

Đơn côi

 

trăng rụng sông sâu

 

Tình đi khép lại

 

bao câu nguyện thề

 

Rong rêu ,một kiếp si mê

 

Cuồng say, thương mãi lối về ngày qua…

 

 

 

Bao mùa lá rụng thu xa…

 

Nghiêng chiều nắng nhạt tình ta héo mòn

 

 

 

 

 

 

MƯA

 

 

Mưa về gió cuốn  chơi vơi

 

Để

 

trời nắng tắt

 

cho tôi lòng buồn …

 

 

 

Lặng nghe dạ khúc mưa tuôn

 

Nốt trầm vọng lại giọt buồn cứa tim

 

 

Nhớ ai mưa mãi đi tìm

 

Giọt thương rơi rớt…

 

chìm vào hư vô.

 

 

 

Mưa ơi ;mưa đến bao giờ ?

 

Sợi  thương sợi nhớ ngu ngơ chéo trời

 

 

 

Mưa làm ướt cả hồn tôi

 

Giọt sầu trĩu nặng

 

mưa rơi lạnh lùng.

 

 

 

Mưa về gợi nhớ người dưng

 

Mong trời xanh mãi

 

xin đừng

 

mưa rơi.

 

 

 

 

 

 

CHIỀU ÚA

 

 

Đời rong rêu lắm phong ba

 

Rưng rưng …

 

nhớ quá!

 

thu xa thuở nào

 

Người về hoa lá xôn xao

 

Nắng cười vấp ngã bờ rào ngả nghiêng

 

Mê say  yêu đến cuồng điên

 

Tình đi…

 

nắng nhạt, ưu phiền vây quanh

 

Xa rồi mơ ước ngày xanh

 

Còn đây

 

chiều úa

 

chòng chành lá rơi…

 

 

 

 

 

 

ĐÁNH RƠI

 

 

Sao em lại nỡ đánh rơi

 

Nụ cười

 

ánh mắt

 

để tôi muộn phiền…

 

 

 

Từng đêm…

 

giấc điệp chẳng  yên

 

Quanh tôi chỉ thấy nỗi niềm xót xa

 

 

 

Em đánh rơi những mặn mà

 

Cho tôi cay đắng

 

vỡ oà vần thơ

 

 

 

Em làm rơi mất ước mơ

 

Cho tôi sống với dại  khờ buồn thiu

 

 

 

Em bên người bước dập dìu

 

Tôi cô đơn

 

với

 

hắt hiu

 

bẽ bàng

 

 

Tôi về theo dấu chân hoang

 

Một viên đá cuội giữa  đàng trơ vơ…

 

 

 

 

TUỔi CHIỀU

 

 

Chiều nghiêng nắng rớt trên vai

 

Sao nghe giá lạnh thương hoài ngàn năm

 

Nhớ về dĩ vãng xa xăm

 

Tiếc không lấy lại tuổi rằm hoa niên

 

Dường như tiếng gió than phiền

 

Buồn ta đánh mất bình yên thuở nào

 

Nắng rơi vấp ngã bờ rào

 

Bóng chiều nghiêng đổ nao nao lòng buồn

 

 

 

Lặng nghe trong tiếng chiều buông

 

Sương giăng kín lối con đường ta qua

 

Trong tim sầu đắng vỡ oà

 

Chiều nghiêng bóng đổ ta qua tuổi chiều!

 

        Lê Văn Duân

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: