07/08/23 – 04:08
QUÊN RỒI MỘT THỦA
NGƯỢC con gió bước đi vật vã
DÒNG sông đời cuốn cả giấc mơ
EM đi đánh rớt chữ chờ
ĐẾN mùa rụng lá vần thơ đượm buồn.
PHỐ rực rỡ đèn muôn mầu sắc
ĐÔNG đúc người nồng nặc mùi hương
BỎ qua nắng gió đời thường
QUÊN rồi một thủa giận thương đã từng.
MƠ cuộc sống thịnh hưng xa lạ
ƯỚC một đời hoa lá tốt tươi
BÊN ai luôn nở nụ cười
ĐỒNG làng quê cũ đã vơi lâu rồi.
LÚA đâu chỉ một thời con gái
XANH thật xanh rồi mãi mặn nồng
NGƯỢC DÒNG EM ĐẾN PHỐ ĐÔNG
BỎ QUÊN MƠ ƯỚC BÊN ĐỒNG LÚA XANH!
Ninh Hoàng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang