30/08/23 – 03:08
RỒI CHÚNG MÌNH CŨNG SẼ GIÀ ĐI
Rồi chúng mình ai cũng sẽ già đi
Không còn xinh tươi như xuân thì Mười tám
Nhiều vết chân chim làn da đen sạm
Chưa kể đồi mồi, tàn nhang, nám chân sâu
Rồi ai cũng phải già có trẻ mãi được đâu
Nhí nhảnh hồn nhiên bắt đầu chuyển dần nghiêm túc
Phân biệt trắng đen giữa dòng đời trong đục
Mong giữ nụ cười hạnh phúc quanh ta
Có đúng không anh, rồi ai cũng sẽ già
Ai – mỗi chúng ta cũng thành ông bà nội ngoại
Mỏi gối đau lưng vô số điều phiền toái
Trái gió trở trời uể oải đúng không anh!?
Thời gian trôi qua xin giữ lại chân thành
Bởi một kiếp người mong manh là thế đó
Mãi mãi trong em một tình yêu nho nhỏ
Người với người – chốn trọ của trần gian
Rồi kiếp này mong mãi được bình an!
Sen Hồng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang