25/11/21 – 01:11
Sáng như mọi ngày mà sáng nay thật là khác lạ! Đã hơn năm tháng rồi tôi chưa chở bé đi học như trước đây trên con đường quen thuộc.
Tôi chưa đi tới cổng trường mà bao nao nức hồi hộp quá, như chính mình đang đến trường để đi học vậy. Gió Thu sớm mai lùa man mác, cảm giác lành lạnh mà khoan khoái muốn hít thở thật sâu, cảm giác như ngày khai giảng năm nào ùa về. Nhưng vắng lặng hơn khi tới trường, lớp học trở lại sau dịch khác hẳn lớp học ngày thường, lớp ít học sinh hơn, mỗi lớp chỉ có 1 nửa học sinh đi học theo ca. Học sinh ngồi yên trong lớp không ra ngoài. Các em đeo khẩu trang cả trong lớp học để an toàn, thêm chai xịt khuẩn trên bàn mỗi em sẵn sàng. Cô giáo dặn dò các con đủ điều. Vậy mà chúng tôi – vẫn canh cánh trong lòng nỗi lo chảng nói thành tên. Bây giờ phải lạc quan, chấp nhận sống chung với dịch, phải tự phòng vệ chung với ý thức của cả tập thể. Hy vọng và hy vọng sớm đẩy lùi được dịch bệnh, bằng kháng thể vaccxin. Sân trường thiếu vắng bước chân chạy nhảy, nô đùa, hò hét ầm ĩ mỗi sáng. Mỗi giờ ra chơi, trong mỗi giờ thể dục của bọn trẻ, sân trường trong mùa dịch êm ả những bước chân, mà lặng lặng những nụ cười .Không thể gọi là vui và cũng không thể gọi là buồn, học sinh cần lắm những bài giảng của thầy cô, cần lắm những động lực yêu thương thầy cô trao gởi.
Gió biển ùa tới, với cái không khí của đêm mưa còn sót lại, mát lạnh và mát lạnh, hít một hơi thở thật sâu, man mác và dịu nhẹ, mong ngày mới thật nhiều an nhiên với tất cả mọi người.
Tuy Hòa 25.11.21
Bích Đào
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang