01/11/23 – 03:11
SƯƠNG LẠNH CHIỀU ĐÔNG
Gió lạnh buốt xuyên qua mọi kẽ lá
Em hao gầy dạ buồn và hanh hao
Bao âu lo lệ mắt cay tuôn trào
Sóng cồn cào vỗ vào tim hiu quạnh
Cảnh trời đất lúc giao thời óng ánh
Hoàng hôn tím kết ảo ảnh đêm thâu
Dẫu người đi, tít xa mờ nơi đâu
“Đậu” trong nhau nỗi âu sầu, vời vợi
Em đứng đó nhìn mê mải, mong đợi
Mưa thời bay, tấp tới khi chiều đông
Tim mông lung kệ hết mọi bão giông
Không tạ từ, đong đầy những giọt lệ
Anh – “cánh buồm” dong khơi thật mạnh mẽ
Sẽ quay về với khí thế, thành công
Mang lửa ấm xua sương lạnh chiều đông
Không trống vắng, tan cô phòng hoang hoải
Cuộc sống này không bất biến, tĩnh tại
Tình phôi phai, trống trải sẽ trôi qua
Trả yêu thương lại con tim đôi ta
Chung mái nhà, mà hạnh phúc sum vầy
Nay giai nhân ngất ngây nhiều như vậy
Thấy bao hồi lãng tử tìm về đây
Nẩy tình ca “biển tình” xen trời mây
Đầy trọn vẹn tình tuyệt mỹ, đong đầy!
Vũ Văn Khánh
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang