25/09/23 – 10:09
TA VÀ HẠT BỤI
Những hạt bụi bay bay trong gió cuốn
Biết đâu là một kiếp buồn đã qua
Một cuộc đời vui, nét đẹp kiêu sa
Bao phận số con người… điều trăn trở.
Quyền năng tạo hóa ta còn bỡ ngỡ
Sáng bình minh và le lói chiều tà
Trẻ sơ sinh còn bao lớp người già
Sinh – lão – bệnh – tử đời thường lẽ sống.
Tuân quy luật đừng để ta trống rỗng
Cho yêu thương ta nhận được rất nhiều
Chuyện ta làm ngẫm chẳng được bao nhiêu
Còn nhiều lắm mà mãi còn dang dở.
Ta vẫn lướt qua nhau khi lòng đang mở
Âu là duyên của cuộc sống vô cùng
Giữa biển người muôn nẻo lối mông lung
Nhân sinh ngắn, phận số trong hữu hạn
Dẫu xa lạ vẫn gọi nhau là bạn
Cất tiếng cười trong trẻo những yêu thương
Biết kiếp sau muôn ngàn dặm nẻo đường
Còn gặp lại hay chỉ là sương khói?
Cho tất cả tình yêu thương vẫy gọi
Lời chia ly rồi hội ngộ bao lần?
Bóng đời dần trôi như áng phù vân
Bao năm nữa bụi và ta chỉ một!
Kiên Lương 18/5/2023
Tịnh Yên
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang