Tản văn “Hoa dại ven đường” – Tôn Nữ Thanh Tịnh

29/07/23 – 02:07

Tác giả Tôn Nữ Thanh Tịnh

 

HOA DẠI VEN ĐƯỜNG

           Một sớm mai, khi tôi đang rong chơi đây đó giữa phố phường, ngang qua bao con đường, rồi tới một con đường kia, chợt nhiên bước chân tôi dừng lại, và cảm thấy lòng mình ngây ngất lạ lùng, khi nhìn thấy bên lề đường, vài loài hoa dại xinh xinh, những cánh hoa mảnh mai tươi mới và vô cùng mềm mại đang thở hương thơm của mình vào không gian tỏa nắng, theo lời gió du dương êm đềm. Và, lạ chưa, trong giây phút ấy, sao tôi lại thấy như hoa đang… cười với tôi, một nụ cười tròn đầy, duyên dáng! Thật rạng rỡ và ngọt ngào!

          Ôi, những bông hoa be bé, xinh xinh. Trông thật đáng yêu!

          Tôi thoảng nghe một mùi hương dìu dịu, một mùi hương xa vắng mênh mông… và rồi tôi đứng yên, lặng ngắm những bông hoa ven đường, những bông hoa đang dập dìu theo nắng gió và hòa quyện cùng bụi bặm ven đường, nhưng vẫn nhẹ nhàng một sắc hương tươi mới dưới nắng ban mai.

          Hoa dại…

          Sắc màu bình dị ấy, chẳng mang theo một tí kiêu sa nào, lại có thể làm cho lòng người yêu hoa cũng chăm chú ngắm nhìn, và gửi tới hoa lòng ưu ái của mình. Để rồi từ đây, những đóa hoa kia sẽ âm thầm vang động trong trí nhớ tôi qua mỗi loài hoa, mỗi dáng vẻ, tươi tắn, hiền hòa trong nét đẹp hoa dung! Mà trong từng tiếng gió vi vu thoảng qua, ta cũng nghe ra một điều gì vừa gần gũi vừa xa xôi, tạo thành một giai điệu hòa âm bình dị mà mênh mông…

          Trong một thoáng bâng khuâng bất chợt, tôi bắt nguồn gợi mở không gian trước mắt mình. Tự nó đã hình thành tự bao giờ… Tôi nào biết! Chỉ biết rằng tất cả đang ở đó, trước mặt mình một quang cảnh vô cùng hấp dẫn! Bên kia đường…

          Một quang cảnh tuy không đủ sức làm tôi choáng ngợp, nhưng cũng khiến cho hồn tôi lặng đi đôi phút giây… Rồi, như tự nó dẫn đắt tôi, quyến rũ tôi, thôi thúc hồn tôi bay theo mùi hương đơn sơ, bình dị của những bông hoa vừa xinh tươi, vừa dễ thương đang hồn nhiên vươn lên trong ánh ngày.

          Có lẽ nơi này, hoa dại đã ngày ngày thắm tươi, mùa mùa tiếp nối nhau làm lộng lẫy một phương trời, theo cách riêng mình, mà không hề ưu ái riêng ai, cũng chẳng mong mắt ai lưu tình…

          Tưởng như, hoa đang thì thầm với tôi rằng: “Hãy để yên tôi giữa trời mộng đơn sơ…”.

          Tôi cũng thầm thì với hoa rằng: “Hoa ơi, nếu tôi vì yêu hoa, mà đưa tay hái đôi nhành, đem về nhà… gửi chút tình ưu ái cho gần tôi hơn, thì tôi đã vô tình đưa hoa vào” cõi chết sớm hơn giờ đã định!… Trong khi nơi đây, hoa đang ru mình đong đưa theo thể điệu phiêu bồng trong nắng ban mai… Một hình ảnh đẹp tuyệt vời!

          Cũng từ đây, tôi nghe ra bao điều mơ màng đẹp đẽ về một nơi chốn, mà nơi chốn ấy, muôn loài hoa dại hồn nhiên tung cánh vươn mình theo những sớm mai lung lung linh nắng, hay sương chiều lãng đãng… lả lơi, dịu vợi, theo hồn gió chơi vơi. Hồn nhiên vui mở cuộc sống hoang sơ, đằm thắm.

          Và cứ thế, theo ngày tháng hoa cười giữa trùng khơi mưa nắng, và tỏa hương theo gió bụi đường xa… âm thầm gieo mầm tái sinh trong lòng mưa nắng hào hoa. Và, gửi lại trong lòng người yêu hoa một thơm thoảng nhẹ nhàng.

Tôn Nữ Thanh Tịnh

Ảnh minh họa internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: