Tản văn “Lời ru cội nguồn” – Tôn Nữ Thanh Tịnh

01/08/23 – 03:08

Tác giả Tôn Nữ Thanh Tịnh

 

LỜI RU CỘI NGUỒN

          Dông bão đời người chẳng chừa một ai. Những nỗi đau hiển hiện trên nét mặt, trong đôi mắt hay trên làn môi, có thấm vào đâu so với nỗi đau ta giấu kín tận đáy lòng.

          Đêm tịch liêu, ta càng thấy mình bé nhỏ, quạnh quẽ. Dưới ánh sao xa sáng lạnh, ta cảm thấy mình vô cùng bơ vơ lạc lõng. Ta khao khát được khóc trong vòng tay của mẹ, được mẹ vuốt ve an ủi, vỗ về. Trong nỗi thống khổ vô biên ấy, ta bỗng thảng thốt kêu lên hai tiếng mẹ ơi! Kỳ lạ thay, ta đã thấy nhẹ đi biết bao nhiêu là nỗi khổ đau đang đè nén trong lòng. Và ta nhận ra rằng nơi dễ chịu nhất, yên bình nhất vẫn là nơi chốn mẹ hiền. Nơi đẹp nhất, ấm áp nhất và nồng nàn tình thương yêu nhất vẫn là trái tim mẹ. Cho dù đang ở phương trời xa xôi nào, ta vẫn luôn hướng về quê hương và mẹ.

          Cội nguồn ấy mẹ đã rót vào tâm hồn ta từ thuở nằm nôi. Khi ta vừa mở mắt chào đời, trong một giấc mơ nào đấy làm ta khiếp sợ, khóc thét lên, mẹ đã vội vã lên tiếng: Mẹ đây! Mẹ đây! Bàn tay mẹ đưa nôi nhẹ nhàng. Rồi dịu dàng giọng đầy âu yếm, mẹ cất tiếng hát ru: Ầu ơ… hai tiếng ngân dài đầy thiết tha là ta nín khóc ngay và lặng yên nghe những giai điệu tiếp theo khi trầm, khi bổng, ngân nga một khúc nhạc tuyệt vời đưa ta vào giấc ngủ yên bình.

          Cũng từ đó mẹ ru ta vào đời bằng cả nỗi lòng của mẹ qua từng chữ từng câu của ca dao, êm êm như tiếng suối thì thầm dần vào tâm hồn, cho ta mang theo suốt cả cuộc đời.

“Ầu ơi…
Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học, mẹ đi trường đời”.

 Có khi mẹ lại ru:

“Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Nhớ về quê mẹ ruột đau chín chiều”.

Hay:

“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”.

          Lời ru của mẹ như ngọn lửa nhen nhóm trong trái tim ta bao khát vọng, bao ước mơ tươi sáng trên đường đi tới tương lai. Rồi khi ta lớn khôn, mẹ chấp cho ta đôi cánh bay vào cuộc đời. Ta không còn được sống bên mẹ nữa, điều kỳ diệu là dường như mẹ không hề rời xa ta trên vạn nẽo đường đời. Và trong trái tim ta, trong vùng ký ức ta vẫn còn vang động mãi những câu ca dao mà một thuở xa kia mẹ đã hát ru. Mẹ như vầng thái dương trong ngày đông tháng giá, như vầng trăng trong đêm ba mươi, cho ta có cảm giác ấm áp và luôn được mẹ chở che.

           Hạnh phúc thay cho những ai còn có mẹ trên đời và bất hạnh thay cho những cuộc đời đã mất mẹ, nhất là khi tuổi còn ấu thơ. Những con chim non không tổ ấy, chẳng biết mình đến từ nơi nào và sẽ về chốn nào? Không phương hướng, chẳng mục đích rõ ràng và chỉ có một mơ ước duy nhất là có ba, có má trong cuộc đời…

Tôn Nữ Thanh Tịnh

Ảnh minh họa internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: