Tản văn “Ngày cuối của Mùa đông” – Nguyễn Thị Thu Thủy

17/02/23 – 04:02

 

Tác giả Nguyễn Thị Thu Thủy

           Đã là năm mới, nhưng tiết vẫn chưa lập xuân, lâu lắm mới có một đợt rét làm người ta xuýt xoa. Những cây bàng biển rủ nhau trút lá theo từng cơn gió thổi từ biển buốt xương thịt. Mùa đông, cây bàng chỉ còn trơ cành khẳng khiu, cố gắng đan vào nhau, ngại ngùng phô bày sự trần trụi xám ngắt bên cạnh bầu trời xanh, nắng vàng, biển cũng xanh đầy sang trọng

          Bờ biển cạnh cửa sông phù sa phủ đen bãi tắm, chẳng nên thơ nhưng mang lại sự thấu hiểu. Vậy mà vẫn nhiều người đến thầm thì trò chuyện. Biển gầm gừ theo ngôn ngữ mùa đông, sóng đục ngầu nén chặt cát ở bờ, còng gió, dã tràng rời biển trú ẩn nơi đâu, vài chiếc vỏ ốc, vỏ sò dạt vào bờ nhợt nhạt. Những chiếc lá khô cong lăn lốc trên con đường bê tông mặc định theo từng cơn gió.

          Một vài đoàn người đến với biển. Họ thỏa thuê tâm sự cùng biển. Họ bao cả bờ cát dài tung hoành với tất cả ý tưởng chỉ có gió, có sóng và bầu trời chứng kiến. Họ thì thầm những mong ước chỉ có biển mới sẻ chia. Lời ước chỉ là suy nghĩ để sóng vào bờ nhận thông điệp rồi lại gửi ra biển khơi.

          Ô hay, cuộc trò chuyện giữa người với biển vô bổ hay giá trị, sáo rỗng cho sự quan tâm quá bỗng trở nên nhàm chán?

          “Mọi chuyện vẫn ổn”. – Người vẫn nhận ra 4 mùa xuân, hạ, thu, đông. – Biển vẫn còn dâng hiến, mặn mòi và giàu có sản vật của chàng Thủy tinh bất hạnh.

          “Mọi chuyện vẫn ổn” trong sự tàn khốc của thời gian, khi ngoảnh lại mới thấy những vết hằn chân chim nơi khóe mắt của người hay những bãi san hô trắng xóa chứng tích những nỗi đau, những cái chết của sinh vật biển tích tụ bao lâu rồi.

          “Mọi chuyện vẫn ổn”_ Người che dấu sự cô đơn trong những câu chuyện trời ơi, đất hỡi, thậm chí sau một câu chuyện chẳng biết là mình đã nói gì, rỗng tuếch. Còn biển vẫn ổn vì cơn bão còn chưa hình thành dưới đáy đại dương. Khi người đến với biển mênh mông, liệu có thể chia sẻ sự cô đơn cho nhau, người cần một bờ vai, một bàn tay ấm đan vào nhau, biển cần một bờ kè vững chắc để không làm đau xói đất liền.

          Khi người tìm đến biển trong mùa vắng, lang thang để trải lòng là lúc biển đón nhận, cũng chỉ gầm gừ nhưng đã giải toả được sự cô đơn. Biển chia sẻ sự cô quạnh của người, người càng gắn chặt với biển bằng tình yêu mãnh liệt không lời.

          Chỉ có gió, có sóng tạo âm thanh nơi biển vắng. Âm thanh chia sẻ và âm thanh khát khao, nơi giao hòa tâm hồn người với biển, giữa mùa đông lạnh.

          Nhưng ngày mai đã lập Xuân rồi. Biển lại vui vẻ, thanh tân. Người ngày mai nói cười, lại dấu tâm sự dành mùa đông năm sau trải lòng với biển.

          Tình yêu của người với biển cũng đơn giản, vậy thôi.

 

Nguyễn Thị Thu Thủy

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: