Tản văn Nhớ một dòng sông – Lưu Giang

31/05/23 – 05:05

 

 

NHỚ MỘT DÒNG SÔNG…

     Chiều nay đưa thằng nhỏ đi học bơi mà lòng có chút nhớ về con sông quê, Ngày xưa cũng độ tuổi này đã bì bõm dòng sông, lội qua lội lại hàng ngày trong dòng sông quê, rồi mò cua bắt ốc, chơi cùng lũ bạn nhớ trên bến sông có những cây gừa tỏa bóng cả dòng sông, rồi cây cà na, cây bần… miễn trời nắng nóng là y như rằng đang bì bõm trong dòng sông…

       Nhiều lần về thăm quê, con sông bây giờ không còn như xưa, qua bao nhiêu thăng trầm, và hôm nay con sông đã bạc màu, rác nổi lềnh bềnh, sông đục ngầu như khóc, những tán lục bình trôi kín dòng sông, tôi cũng nhớ sông và xuống trầm mình hình như không phải dòng nước ngày xưa có gì đó nhột nhạt, ngứa ngứa do lượng phân, thuốc từ các cánh đồng đã hòa vào làm dòng sông quê tôi ngày nay ô nhiễm… ai ai trả lại ký ức tuổi thơ, ai trả lại cho tôi dòng sông ngày nào dòng sông sạch đậm phù sa, nhiều tôm cá…

         Tôi ngồi nhìn thầy dạy bơi, nhìn các em bì bõm trong khung viên bể bơi, một sự tù túng không tưởng, dòng sông mơ đâu, con nước lớn ròng đâu, một màu xanh với vòm trời nhỏ hẹp, tất cả thu vào một cảnh, rồi tôi ước mơ, phải chi dòng quê còn sạch, phải chi… con mình về được ôm ấp sông quê…

29/5/2023

 

BUỒN CHO NHỮNG DÒNG SÔNG…

Quê tôi miền tây…
Bốn bề sông chằng chịt…
Những cây cầu,…
Nối hai bờ như kết nối những yêu thương…
Qua bao nhiêu năm… viễn du xa xứ…
Mỗi lần ngang qua quê hương…
Dòng sông vẫn thế…
Nhưng sao…?
Vương vấn nỗi buồn…
Nhà nhà lấn mặt sông, rác nổi lềnh bềnh…
Con sông oằn mình… dòng nước đục màu…
Phải chăng… dòng sông đang khóc…?
Phù sa đâu…? Tôm cá đâu…?
Ngày xưa tôi hay tắm sông, lũ trẻ ngày nào…
Giờ… nào dám trầm mình… cho sông ôm ấp…
Thôi chết rồi…? Chết những dòng sông…?
Và tôi nhạt dần luôn ký ức…
Buồn cho quê mình… những sự đổi thay…
Tại ai…? Tại ai…? Hay tại do mình…
Lạc mất dòng sông…

15/02/2023

Lưu Giang

Nguồn ảnh internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: