Tản văn “Tiếng tắc kè”- Nguyễn Thanh Hoàng

17/07/23 – 08:07

TIẾNG TẮC KÈ

          Tiếng tắc kè kêu đêm, con chợt giật mình tỉnh giấc ngủ, ầu ơi con ngủ cho ngon để cho mẹ cấy bù công cho người. Chiếc giường tre, ngày xưa ấy ngoại cho cũ nát chỉ còn xót lại tấm vạt tre mục nát.

          Những đứa con ra đời đều nằm trên chiếc giường đó… những đêm đái dầm, chỗ ướt mẹ nằm nhường chỗ ráo cho con nằm. Những giấc ngủ chập chờn, bên kia chiếc giường anh lớn đau bụng… mẹ với chiếc quần ướt sũng chạy vội qua.

          Thời gian, cướp đi tuổi trẻ của mẹ. Lớn lên tuổi thơ là những đàn em nhỏ, mẹ chưa một ngày được đến trường… sáng thì phụ ông ngoại đi làm ruộng, chiếc xe trâu là đôi bạn thân nhất của mẹ. Hai con trâu là đôi bạn thân giữa cánh đồng trống giữa tiếng súng giao tranh.

          Đôi tay, chai cứng theo những ngày theo ngoại làm ruộng. Chiếc xe trâu hàng ngày lam lũ, vẫn hát theo bài hát khát vọng của mẹ… mùa thu rồi ngày hai ba ta ra đi…

          Ánh nắng tắt lịm, lặng dần xuống sườn núi phía đông từng đàn chim bay tìm về nơi trú ẩn là lúc đôi bạn thân yêu hàng ngày của mẹ mới được về nhà.

          Lớn lên rồi, dưới vòng tay ấm áp yêu thương của mẹ. Bay xa rời xa những cái nồi, quên đi những đêm dài mẹ thức trắng từng đêm. Quên đi, những nhọc nhằn của mẹ quên đi những tháng năm bên mãnh vườn nhỏ mẹ vun xới để lo cho tất cả những ước mơ, hoài bão của riêng mình.        

          Những nét nhăn hằn trên gương mặt của mẹ, là những niềm vui tột cùng khi nhìn thấy những đứa con của mẹ đã trưởng thành.

          Ngày về già, bên chiếc giường đó mẹ cô độc. Những ngày rảnh, mẹ trong từng đứa về thăm mẹ… ngóng trong, khắc khoải đợi chờ. Chắc tụi nó lo làm ăn hoặc là lo cho con nó rồi, nhìn lên trần nhà thấy đôi vợ cho chồng thằng lằn tranh ăn. Mỉm cười! Suy nghĩ, không biết mấy con dâu ở phương xa nó có nhớ mẹ chồng nó không nữa.

          Chiếc giường đó, gậm nhấm những ngày cô đơn khi tuổi già của mẹ. Chịu đựng, không dám rên rỉ trong những nỗi xót xa của mẹ, cả đàn con mẹ lo được. Đứa cháu nào, khi về bên má… cũng ấm lòng. Ánh bình minh, hé mở chiếc xe lăn nặng trĩu theo từng ngày. Má nhìn ánh bình minh cả cuộc đời này rồi, chiếc xe lăn lật đật như theo ý má lăn thật nhanh.

          Bình minh rồi lại hoàng hôn, mẹ dặn mấy đứa con hãy yêu thương nhau. Cuộc đời là những ngày tháng rong đuổi, hãy sống tốt khi tháng ngày đã cưu mang cuộc đời mình.

          Ngày mẹ đi về nơi cõi vĩnh hằng, nhẹ nhàng như giấc chiêm bao. Như lời mẹ ru, như còn thuở nhỏ… tiếng tắc kè kêu lạc giọng giữa đêm vắng như tiễn đưa linh hồn mẹ về bên thế giới bên kia.
          Cám ơn mẹ, vì con được làm con của mẹ.

Nguyễn Thanh Hoàng

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: