14/08/23 – 05:08
THÈM ĂN ROI CỦA MẸ…
(Mùa vu lan)
Một đời tần tảo sớm hôm
Buôn bưng, bán thúng vì con hết mình
Đêm ngày chỉ biết hy sinh
Thương con nên mẹ quên mình sớm mai
Ngày xưa tóc mẹ cũng dài
Làn da trắng muốt, nét ngài xinh tươi
Duyên sao mỗi khi mẹ cười
Như soi sáng cả cuộc đời mẹ ơi…
Xin thề đẹp nhất mẹ tôi
Mẹ là tất cả đất trời, mùa xuân
Mẹ là một ánh trăng ngần
Soi nguồn hạnh phúc giành phần các con
Thương con đâu nghĩ thiệt hơn
Mẹ luôn che chở sớm hôm đêm ngày.
Nhiều khi nghiêm khắc lắm thay
“Quà quê” mẹ vẫn đôi ngày cho ăn
Roi tre mẹ quất những lần
Bọn tôi ngỗ ngáo mẹ cần dạy răn.
Nay Người ngoài bảy mươi xuân
Thời gian tàn phá tấm thân hao gầy
Da mồi, tóc trắng như mây
Lưng còng năm tháng hao gầy thời gian
Khi chớp bể, lúc mưa ngàn
Suốt ngày đau yếu, bữa ăn không đều
Đâu rồi những đứa con yêu?
Đâu rồi… chúng nó sớm chiều vắng tanh!
Nuôi con khôn lớn học hành
Tha phương để chúng trưởng thành phương xa
Đứa thì mãi tận Sơn La
Đứa thì ở tuốt làm nhà Cà Mau
Đứa sống Sài Gòn cũng nghèo
Đâu về bên mẹ sớm chiều chăm nom.
Thu sang mắt mẹ mỏi mòn
Trông về phương ấy thương con vơi đầy.
Tìm trong mùa vu lan này
Con mong cho mẹ ngày ngày vui tươi
Tuổi già cha mẹ nghỉ ngơi
Giành cho sức khỏe tuyệt vời đó nha.
Chúng con dù ở phương xa
Nhưng lòng luôn hướng quê nhà vậy thôi.
Lâu rồi không được ăn roi
Con thèm bên mẹ để rồi được ăn.
Tháng nay là mùa vu lan
Cầu mong cha, mẹ ngập tràn niềm vui.
Phan Văn Sơn
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang