16/02/22 – 02:02
Trót yêu anh rồi
Cũng lâu rồi chúng mình đã chia tay
Thôi anh nhé ! Hãy quên mối tình này
Chẳng còn gì từ ngày ấy đâu anh
Xuân đâu xanh như lá thắm trên cành
Hãy buông bỏ những gì anh vương vấn
Để cho mình đỡ vướng bận bản thân
Em mệt rồi đâu muốn cần anh nhớ
Mình buông tay để cắt nhịp vần thơ
Trót yêu rồi từ ngày ấy tới giờ
Tại ông trời sắp đặt nên không nợ
Bởi chúng mình chẳng nên vợ nên chồng
Đau lòng lắm anh có thấy thế không.
Khúc nhạc sầu
Đêm hoang hoải sao lòng ta buồn bã
Trăn trở hoài cảm giác lạ khác thường
Gió nhè nhẹ làm những hạt sương rơi
Ta muốn quên ký ức của một thời
Nhưng khó quên mà lòng lại chơi vơi
Bao năm rồi đem đời vết thương đau
Chẳng như thơ như bức tranh nhiệm màu
Nỗi nhớ nhung ta mất nhau ngày ấy
Xa lâu rồi cũng đã mấy mươi năm
Hình ảnh em trong giấc mộng đêm nằm
Lặng lẽ trôi bao năm tháng miệt mài
Em ở đâu sao tìm hoài chẳng thấy
Như đâu đây lại có tiếng thở dài
Nghe hờn dỗi tim ai như nức nở
Để tâm hồn ùa về niềm nhung nhớ
Đâu mất rồi thanh xuân của tuổi thơ
Khúc nhạc sầu như tan những giấc mơ
Mộng ban đầu đâu còn chờ đợi nữa
Luôn chập chờn chẳng chôn sâu dĩ vãng.
Nỗi nhớ một dòng sông
Hai chúng mình đi trên đường bờ sông
Anh chẳng nói nhìn má em ửng hồng
Bao nhung nhớ chất chồng nỗi suy tư
Mối tình khờ mà sao lại vậy chứ
Con sông quê anh gặp em từ đó
Trót yêu rồi mà sao lại chẳng ngỏ
Phút chòng chành như cơn gió thổi qua
Đã có lần anh tìm đến tận nhà
Em vui cười đang đứng cạnh người ta
Này em ơi ! Anh xa em là mấy
Khi đến tìm bỗng dưng anh nhìn thấy
Người lạ kia đáng lẽ phải là anh
Làm sao được thôi anh cũng phải đành
Quay gót lại bước nhanh theo đường cũ
Hình ảnh em trong tim anh trú ngụ
Mất em rồi làm nức nở con tim.
Thôn quê
Đồi Giang anh đó em ơi !
Là làng văn hóa mọi người ngợi ca
Điện đường lấp lánh sao hoa
Mời em ghé lại thăm nhà anh chơi
Muôn hoa đua nở đón mời
Vui mừng mến khách từ nơi xa về
Nơi anh chỉ một miền quê
Bắc Giang mùa vải tràn đầy niềm vui
Bên em anh thấy vui rồi
Thu sang mùa cưới lứa đôi trên đường
Thăm quê em sẽ yêu thương
Đang đà phát triển vấn vương vọng kỳ
Đồi giang như gái đang thì
Bao nàng duyên dáng mỗi khi trở mình
Nụ cười tươi tắn thật xinh
Em ơi ! Nhớ ghé quê mình đồi giang
Đến rồi em sẽ ngỡ ngàng
Thôn quê anh đó về làng anh không
Gặp duyên nên vợ nên chồng
Cuối năm mình có con bồng cùng vui.
Ngủ đi em
Đêm khuya rồi em không ngủ còn thức
Nghĩ làm gì đâu có sức ngày mai
Chặng đường kia nơi phía trước còn dài
Điểm chờ đến là tương lai đang đợi
Nghĩ làm chi tình đã xa vời vợi
Chuyện qua rồi thôi hãy ngủ em ơi
Chợp mắt đi không kẻo trời lại sáng
Đông sẽ tàn rồi xuân cũng lại sang
Đêm đã khuya đèn xanh em anh biết
Em nhắn hoài và cứ viết buồn thôi
Tình trắc trở vì mình chẳng nên đôi
Giữ níu gì đã chia phôi ngày ấy
Đêm khuya rồi em thức anh biết đấy
Nhắc em nhiều ta nên dừng ở đây
Ngủ đi em không chồng em thức dậy
Thanh minh nào che đậy nỗi tương tư.
LÊ TOÀN QUYỀN
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang