31/07/23 – 10:07
THƠ TÌNH CUỐI DỐC CHIỀU
Em ngồi cuối dốc chiều buồn
Tóc vương dấu hỏi, vai suôn thẫn thờ
Ngoài bảy mươi tuổi bây giờ
Giọt sương mai đọng bên bờ mi cong.
Chiều trôi chầm chậm bên lòng
Anh bỗng nhớ lại bão dông đời người
Tuổi đời đã cuối dốc rồi
Mà tình bỏng cháy như thời mới yêu.
Bao năm gạo ít sắn nhiều
Măng rừng chấm muối sớm chiều long đong
Vẫn nhớ em nẫu chín lòng
Chiều đang trôi chậm khép vòng hai ta.
Đường đời biết mấy dài xa
Chiều nay anh cứ như là đương trai
Em thẫn thờ tuổi Giêng – Hai
Sao chiều chầm chậm bám lai rai buồn?
Ơn trời đọng giọt hoàng hôn
Ráng chiều đỏ cháy bồn chồn chân mây
May sao anh bên em đây
Đời dài xa được gặp ngày nghỉ chân!
Phan Huy Hùng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang