Thơ tình Nguyễn Văn Ngọc – Gia Lai

30/08/22 – 08:08

Tác giả Nguyễn Văn Ngọc

Ngẫu hứng thơ

Tôi sợ rồi đây đời vắng tôi
Đất trời thiếu kẻ có đạo chơi
Mỹ nhân còn đó ai đâu ngắm
Rã cánh hoa buồn ngóng muôn nơi .

Tôi sợ rồi đây đời vắng tôi
Bốn mùa hiu quạnh cảnh đầy vơi
Nắng mưa mây gió thương tiếc nhớ
Cuội đá mềm tan trăng tả tơi .

Tôi sợ rồi đây đời vắng tôi
Muôn ngàn tinh tú sẽ rụng rơi
Vô thường có lẽ không tận thế
Dẫu nếu đời này – Có vắng tôi !

12/11/2020

 

Tự tình

Nắng còn treo nắng trên cây

gió còn lay gió neo mây

Em về bỏ lại tình đây.

      Nhớ vì năm tháng hương hoa

      Nhớ còn se sắt tim ta

      Em thì lặng lẽ chia xa.

Xa xăm một bến đò gần

Lênh đênh lời nói ân cần

Nghĩa tình còn đó tri ân.

      Tình còn những núi ước ao

      Tình còn ngàn suối khát khao

      Tình còn lặng lẽ xôn xao.

Ơn em để lại bầu trời

Ơn em từng bước vào đời

Ơn em chìm nổi một thời.

      Có là đời đá rêu phong

      Có là bụi cát long đong

      Vẫn còn hạt nắng vàng hong .

Tình này là em dâng cho

Nhận về rồi thêm âu lo

Xoay mòn đời trăng đói no.

      Nhớ còn tình lỡ trong tay

      Nhớ còn ngọt đắng chua cay

      Nhớ còn nồng ấm men say.

Cứ là tình mãi không xa

Cứ là đời vẫn ru ta

Cứ là mình tự tình ca!

Năm 2009

Lỡ đò

Chậm một chân nên lỡ bước lên đò

Đứng bến đợi đò xưa không trở lại

Sóng ùa ào, óc ách nghiến bờ đau .

        Cuối chân trời màu tím trắng lau phau

        Bồng sương khói căng buồm theo mây gió

        Mịt mờ trôi xa lắc bóng chân tình .

Ai ra đi không để lại bóng hình

Ai đứng vớt đôi mắt tròn trong nước

Nhặt đôi môi lại có má ai hồng.

          Cây si đời cứ neo bến ở sông

          Tóc tơ ơi ta lỡ bước một lần

          Là mãi mãi trăng chỉ tròn một nửa.

Đây có bến mà không bờ nương tựa

Trách con đò sao chỉ biết sang ngang

Không ngược xuôi lên xuống một thác ghềnh.

           Đứng dưới trời – Trời đất bỗng chênh vênh

           Dòng nước xiết cuốn trôi không tĩnh lặng

           Côi cút bên sông… Cuội đá đếm đo tình!

Năm 2011

Vợ tôi

Tôi muốn làm thơ tặng vợ mình
Nhưng còn e ngại nếu viết ra
Chuyện tình là của riêng hai đứa
Chỉ cảm nhận thôi , cũng đã là…

Tôi sợ thơ tôi chưa đủ sức
Ghi lại nghĩa tình của vợ tôi
Một đời cay đắng cho tôi ngọt
Và những đứa con rất tuyệt vời.

Vợ tôi là nhất – Nhất vợ tôi !
Công lao to lớn hơn biển trời
Miếng cơm manh áo lo thu xếp
Cho bố con tôi ấm một đời.     

Vợ mà như thế có gì hơn
Ngọc ngà châu báu không thể sánh
Kể cả là tiên giáng xuống trần.

Đời tôi như thế là may mắn
Có vợ có con phúc đủ đầy
Những mong giai lão đa niên bách
Thọ hưởng lộc đời đã ban cho.

22 /3 /2008

Thơ ta ơi

Thơ ta ơi

hãy làm gì đi chứ

Đừng lấy phấn son tô vẽ lên thân mình

Đừng lẳng lơ eo xèo hay nhỏ lệ

bỡi cuộc đời vốn dĩ đã đoan trang.

 

Thơ ta ơi – Hãy làm gì đi chứ

lên rừng, xuống biển

xắn quần lên

lội vào gai góc

viết những câu thơ bốc mùi

từ ruộng đồng nương rẫy

từ những giot mồ hôi

hạt muối cộng rau

miếng cơm

manh áo…

 

Hãy viết về Đất nước và Con người

mấy ngàn năm

cần cù

tích tụ

biết làm mới mình từ bùn lầy lam lũ

như con ong xây tổ

và lấy mật cho đời trong các loài hoa!

Năm 2012

Thơ viết cho em

Có những bài thơ anh viết cho em

Không phải để ngợi ca

Không như những bức thư tình

Cầu yêu

Lơi lả.

 

Thơ viết cho em

Như cứa cắt tim mình

Buốt đau

Quay quắt

Như một dấu lặng tròn co thắt

Cõi đi về

Dâu bể

Nắng

Mưa…

 

Cũng là nắng

Nhưng cớ sao như đốt cháy

 

Cũng là mưa

Nhưng cớ sao xối xả, dập vùi

 

Cũng là gió

Nhưng cớ sao như đẩy xô, trốc ngã

Là tình…

Em có biết chở che!

Năm 2009

Mê chèo

Anh quê ở tận miền Nam
Theo em anh lại sang ngang mê chèo
Câu chèo thắt đáy lưng ong
Cong vầng trăng khuyết tròn trong ngọc ngà

Tay em múa tựa như hoa
Tứ thân áo mộc nõn nà quần the
Nhạc chèo như tỉnh như mơ
Dặt dìu tiếng hát nghe tê lặng người.

Chầu văn réo rắt vui tươi
Chân em bước sáo mắt cười đưa duyên
Hồn như đến chạm cõi tiên
Xem chèo nghe hát bình yên cuộc đời

Với tôi như thế tuyệt vời
Sống mê chèo Bắc – Thác thời mang theo…
Vô thường nơi ở trăng treo
Không còn trong đục cắm neo bụi hồng.

Năm 2019

Anh và em

Em là hoa

là muôn vạn loài hoa.

Mỗi loài hoa có một hương sắc

đặc tình quyến rũ

Hoa đẹp, hoa thơm, hoa thanh cao

đài các đến tuyệt vời

Nhưng nếu không có anh biết ngắm nhìn

và thưởng thức

thì hoa cũng chẳng là gì

phải không em.

 

Em là con suối, dòng sông

là biển cả.

Con suối hát ca, dòng sông thơ mộng

biển cả êm đềm.

Khi là con suối dòng sông

Em là nguồn nước ngọt

Khi là biển cả

Em như một phần của muối.

Nhưng nếu không có những vết lõm

của anh làm đáy

thì trái đất này không thể có

những con suối dòng sông

và biển cả

phải không em.

 

Em là chị Nguyệt, cô Hằng

là những ngôi sao.

Em rực rỡ như một kho vàng bất tận

Em lấp lánh, lung linh

và kỳ diệu trên bầu trời

mỗi khi đêm đến tối về –

Cái đêm tối đó là anh !

Anh là một phần đen của vũ trụ

Nếu không có cái mảng tối đen này

thì thế gian không thể có

thứ ánh sáng vàng lộng lẫy

trăng sao.

 

Nếu không có anh

Dẫu em là tất cả

Thì tất cả –

cũng chẳng là gì

phải không em!

Năm 1979

Lang thang phố

Chiều lãng đãng

kéo mây về bên phố

Gió đung đưa

đánh võng cánh trăng liềm

Những bậc thang mây lưng trời nâng gót

Bóng chiều đi …

Ở lại

Phố về đêm.

 

Kẻ sĩ lang thang

phố chiều, phố tối

Lơi lả hồn

tìm cọc cắm rêu thơ

Cô bán bắp bên vỉa hè mời gọi

Chảo than hồng mưng đỏ bến mộng mơ.

 

Bâng khuâng phố

bâng khuâng đời rộng mở

Xôn xao trời, xôn xao đất

lặng im

Ơn người trước đã cho tôi có phố

Cả đất trời như tan chảy vào tim.

 

Đêm rộng quá rèm buông không hết lối

Mảnh trăng non nấn ná đợi khi tròn

Sông vẫn chảy giữa bên bồi bên lở

Với rêu phong…

Chồi đá nụ tơ non!

Năm 2010

Nhớ rừng

Xưa tôi ở bên chân đồi lộng gió

Quanh bên nhà có vượn hú chim kêu

Nước suối chảy như rừng lên tiếng gọi

Đại ngàn ru hoang dã bước chân rêu.

 

Nơi tôi ở bên chân đồi – Xưa ấy…

Đã thành làng, xe cộ nổ rền vang

Có còn đâu tiếng chim kêu vượn hú

Khúc nhạc rừng nín lặng với chiều hoang.

 

Làng tôi đó…

Bây giờ là – Phố núi

Đường bàn cờ kết nối lại thênh thông

Nhà ken kít nắng trời không tới đất

Khi mưa về đường phố bỗng là sông

Đèn cao áp thay trăng tròn đầy tháng

Cụm đèn mờ nhấp nháy thế sao đêm

Hơi sương đá chừ không còn trắng nữa

Phố núi cao –

Núi phố đỏ trên ngàn!

 

Núi không cây như đầu không có tóc

Dáng kiêu hùng nhan sắc – Đại ngàn đâu!

Như hiệp sĩ thân trần không áo giáp

Không rừng xanh – Không có núi rừng vàng!

 

Khi ở sông ta tìm nguồn về suối

Khi ở núi – Ta lại nhớ đến rừng…

Lưng chừng dốc, lưng chừng trời nắng dội

Ngang dọc sườn dát sợi nhớ – Rừng ơi!…

Năm 2003

Nguyễn Văn Ngọc

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: