14/08/23 – 07:08
THỜI GIAN ƠI…
THỜI GIAN ƠI! Tại sao cứ phủ phàng
Vòng luân chuyển lướt ngang không ngần ngại
Để niệm ước trượt theo tầm xa mãi
Hỏi khi nào được trả lại ngày thơ
Rằng có hay tận trong đáy dạ khờ
Hoài khao khát mộng mơ kia như đã
Xóa đi cảnh ngẩn ngơ nhìn xác lá
Vẻ gia đình một bức họa đoàn viên
Rồi dệt thêu nắm chặt hết ngăn miền
Nuôi hy vọng thuở hàn huyên xưa cũ
Quay hướng ngược tỏa rạng ngời tinh tú
Thỏa đợi chờ môi hé nụ hoa xinh
Chỉ thế thôi vậy mà chẳng thương mình
Vội mang cả lung linh thay nhòa nhạt
Cách đôi nẻo chợt nghe buồn man mát
Bởi vì đâu dào dạt nỡ vô tình…
18/3/2023
Kim Phượng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang