12/09/23 – 01:09
THU RỤNG
Lá thu rụng cuống vườn sau
Thời gian rụng xuống đời đau đớn mùa
Bao năm thu mải ganh đua
Nay thu vừa chạm đích thua rụng cười.
Sáng nghe tiếng mẹ ru nôi
Sao chiều đã tắt lịm rồi hỡi con?
Trường Sơn dấu dép chưa mòn
Đã nghe hồn gọi nỉ non rước già.
Thu nằm đắp chiếu can qua
Ngoài trời lá rụng, trong nhà thờ con
Tuổi già lạy vái tuổi son
Con nghìn năm vẫn là con mẹ à
Lá thu rụng xuống sân nhà
Đơn côi rụng tiếng mẹ cha khóc thầm
Con đi ngày ấy bao năm
Ngón tay bấm đốt đã cong tháng ngày.
Đất trời như tỉnh như say
Bay theo hương khói lắt lay thu buồn
Mẹ vời vẫy bóng hoàng hôn
Cha gào nát cả núi non quê mình!
Phan Huy Hùng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang