23/11/23 – 01:11
THƯƠNG ANH
Ngày thì ngắn đêm chợt dài
Đông về thôi ngập ngừng nữa.
Bàn tay nhớ bàn tay nhỏ
Chạm cằm âu yếm thân thương.
Đông rồi đêm nghe lạnh hơn
Người nhớ kéo chăn đắp kín.
Đừng để ai đó bịn rịn
Thương và lo ai đơn côi.
Nhớ nào mắt nhớ nào môi
Vòng tay cái ôm siết chặt
Nụ hôn trượt dài khắp lượt
Mắt môi vai ngực phập phồng.
Đêm mùa đông dễ hờn không.
Tiếc gì một lời nói nhớ
Nhẽ nào người quên kẻ lỡ
Đành mai hai phía lạnh lùng.
Rõ là mùa đông dễ hờn
Chút cô đơn là thấy ghét
Trái tim trách mình lệch nhịp
Giận rồi thương giận lại thương.
Phương Lý
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang