01/12/22 – 07:12
TÌNH CHA*
Ông Bảy năm nay 70 tuổi. Cả quãng đời đi làm cho đến khi nghỉ hưu, ông không dư dả gì ngoài căn nhà cấp bốn xập xệ.
Vợ ông mất sớm, ông một mình gồng gánh nuôi hai cô con gái ăn học đến tuổi trưởng thành và đi làm.
Với đồng lương hưu khiêm tốn, nên cuộc sống gia đình ông cũng gặp nhiều khó khăn. Ông đã xin đi làm thêm bảo vệ ca đêm cho một công ty tư nhân, để có thêm thu nhập trang trải cho cuộc sống hàng ngày của ba cha con.
Hàng ngày, bữa ăn của ba cha con rất đạm bạc, nhưng ông bao giờ cũng chú trọng cho con gái ăn uống có chất để có sức khỏe mà làm việc.
Thời gian gần đây, ông thấy người khó chịu, ông bị bí tiểu. Bây giờ mà đi bệnh viện khám thì ông lại tiếc tiền, ông muốn khoản tiền nhỏ dành dụm được để cho hai cô con gái sau này có tí vốn dắt lưng đi lấy chồng. Vì thế, mỗi lần bí tiểu, bị đau, ông lại chạy ra tiệm thuốc tây đầu hẻm để mua. Chẳng hiểu họ bán thuốc gì, nhưng ông uống vào cảm thấy đỡ đau và đi tiểu được. Ông thấy cách này cũng ổn mà rẻ tiền. Nhưng cũng chỉ được hai, ba hôm, cơn đau lặp lại như trước, ông lại đi mua thuốc tây về uống, cơn đau dịu lại phần nào. Cứ thế, ông âm thầm chịu đựng và sống chung với bệnh tình của mình cũng được mấy tháng.
Cho đến một hôm, ông đau quá và ngất xỉu, con gái ông cùng hàng xóm vội vàng đưa ông vào bệnh viện cấp cứu. Bác sĩ khám một hồi lâu, xong ra gặp riêng con gái ông nói nhỏ: “Tình hình không ổn, tiên lượng xấu, ông không thể sống tiếp được nữa, gia đình nên chuẩn bị tinh thần để lo hậu sự”. Sau đó bác sĩ dẫn con gái vào gặp ông. Bác sĩ chích cho ông một mũi thuốc để ông tỉnh lại và bác sĩ nói: “Bây giờ ông muốn nói gì thì nói với người nhà đi nhé”. Lúc này, con gái ông khóc quá trời: ” Tại sao ba đau bệnh như thế mà ba không chịu nói cho chúng con biết?”.
Ông Bảy nhìn con gái trìu mến, từ tốn nói khẽ: “Nhà mình nghèo, không có tiền để chữa bệnh, nếu ba nói ra, con lại bán nhà, bán cửa lấy tiền chữa bệnh cho ba, khi đó các con sẽ không có chỗ ở, nên ba suy nghĩ, đằng nào ai cũng phải chết, vì thế ba đã lựa chọn cách của ba, ba sống tới từng này tuổi rồi, ba thấy thế cũng đủ, nên đâu cần bán nhà, bán cửa để sống tiếp và có chắc sống tiếp được không nữa”. Ông Bảy ngừng mấy giây rồi nói tiếp: “Mong muốn cuối cùng của ba là: các con cố gắng làm việc cho tốt, sau này có cuộc sống ổn định, thoát khỏi cái nghèo, cho đời đỡ khổ con nhé!”. Sau đó, ông đã thanh thản ra đi, phiêu diêu về miền cực lạc.
Ngẫm lại mới thấu cảm về tình cha con. Người cha đã âm thầm chịu đựng đau đớn, khổ sở vì bệnh tật biết bao ngày. Cuối cùng đành đánh đổi cả tính mạng của mình, cũng chỉ vì lo lắng cho tương lai của các con.
Sài Gòn, 24/09/2022
*Đây là câu chuyện có thật, được ghi nhận tại bệnh viện
Trịnh Đình Thanh
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang