Tình sông Tranh – Thơ Võ Xiêm

10/08/23 – 10:08

Tác giả Võ Xiêm

 

TÌNH SÔNG TRANH

Ta ngơ ngác thả hồn bay theo gió
Hòa vào mây bay khắp chốn quê nhà
Ôm cả đồng xanh sông nước bao la
Đi khắp xóm thôn làng quê đây đó
Du ngoạn đồng xanh núi rừng cây cỏ
Đổ mưa chiều trên dốc đá cheo leo
Để tạo thành dòng sông Tranh thơ mộng
Ai có thấy lúc mây trời gió lộng
Nước mênh mông ôm ấp chốn Đá Dừng
Hòn Kẽm ơi! Có nhớ mẹ thì đừng
Thương cha lắm nữa chừng không muốn ngõ
Ta lắng nghe những biền dâu bụi cỏ
Bến Thu Bồn đang chờ nước sông Tranh
Cả nắng mưa luôn có nước để dành
Tưới mát cả khắp đồng xanh ruộng lúa
Ta đang nghe lời ru trên đất mẹ
Nước Thu Bồn luôn chảy về cửa Đại
Nguồn sông Tranh cứ đổ mãi Thu Bồn
Và nhờ đâu mà ta mãi lớn khôn
Có sữa mẹ và lời ru năm tháng
Nước thì bốc hơi dài ngày nắng hạn
Gió đưa mây bay khắp chốn quê nhà
Có  biển mặn ôm đất mẹ bao la
Gió chở mưa về chốn đại ngàn xa
Mưa đổ xuống khi chiều tà núi vắng
Nước Thu Bồn mênh mang đầy yên ắng
Ngọt phù sa mưa nắng mẹ sông Tranh
Bao nhiêu ngày bởi nắng gió tạo thành
Dòng nước mát luôn hướng về biển mẹ
Dạo sông Tranh nghe mạn thuyền sóng nhẹ
Nặng tình cha ôi con nước Đại ngàn
Lần mãi trôi về quê mẹ Điện bàn
Tắm mát cả những biền dâu ruộng lúa
Ghé Câu Lâu cây cầu dài muôn thuở
Chảy qua cầu kịp tắm ánh bình minh
Bến sông Hoài còn nghiêng bóng soi hình
Chở Du khách chìm mình trên phố cổ
Tình sông Tranh đôi điều xin thổ lộ
Hòa Trường Giang bên cửa Đại ngọt ngào
Ra biển lớn mặn mà như tình mẹ
Tình sông Tranh xin tạt dạ ghi lòng…

14/3/2022

Võ Xiêm

Ảnh minh họa internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: