01/09/23 – 10:09
TRÁI TIM LÃNG QUÊN
Một trái tim hồng bị lãng quên
Bên bờ cát trắng sóng êm đềm
Giai nhân nhặt được xin đừng giữ
Lữ khách qua đường hãy để yên.
Một trái tim sầu nợ tình duyên
Bơ vơ ngóng đợi mãi con thuyền
Cồn cào nỗi nhớ người trong mộng
Bâng khuâng hoang tưởng giấc mơ tiên.
Một trái tim phiêu kẻ độc hành
Đón thủy triều lên giữa biển xanh
Tự do giỡn sóng vờn mây gió
Một khoảng trời riêng mát trong lành.
Một trái tim yêu của gã khờ
Hằng đêm tỉnh giấc dậy làm thơ
Thao thức năm canh thành tự kỷ
Để trái tim này mãi ngu ngơ!.
Xuân Trường
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang