11/05/23 – 05:05
TRĂNG ĐÊM
Đêm một mình lạnh lùng trong đơn lẻ
Chốn khuê phòng quạnh quẽ bởi cô liêu
Nhớ thương ai… em xếp trọn vầng yêu
Gửi trăng gió bao… nỗi niềm tâm sự
Đêm cô đơn một mình trong khuya vắng
Mắt thẫn thờ hạt châu đổ trong sương
Tìm bóng ai… xa tận mấy cung đường
Giọt sầu khẽ vương sâu trong khóe mắt
Gió có biết… vì sao ta thao thức?
Mảnh tình riêng day dứt cả con tim
Hồn ngẩn ngơ như xác lá bên thềm
Lòng trĩu nặng bao nỗi niềm tâm sự
Trăng có biết… vì sao ta đơn bóng
Nén thương sầu lặng lẽ đếm sao rơi
Ký ức xưa bao cay đắng ngọt bùi
Khi đêm xuống sao nghe lòng trống vắng
Mây có biết… vì sao ta thương tổn
Vết thương lòng day dứt mãi không nguôi
Mấy xuân qua… mái tóc đã điểm mầu
Nhớ nhau lắm đôi dòng châu buồn bã
Đời với ta vốn vẫn luôn nghiệt ngã
Cả cuộc đời như chìm đắm trong mê
Cảm ơn người những canh tàn lặng lẽ
Đã bên ta chia sẻ những sầu đau
Của tháng ngày mang cuộc sống bể dâu
Đã ủi an mảnh trăng tàn nương nấu…!
Việt Trì, 13/02/2023
Bùi Kim Tân
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang