Trước Biển – Tác giả Vũ Nguyệt Khánh Phượng (Ninh Bình)

14/04/22 – 08:04

Tác giả Vũ Nguyệt Khánh Phương

Tôi say biển đến cuồng nhiệt.

Quá nửa đời người mà cái cảm giác được về với biển cứ chộn rộn trong lòng không sao bình yên được. Thèm cái cảm giác được đứng trước biển mỗi sáng bình minh, thấy lòng mình như được gột rửa, mọi phiền lo, toan tính bỗng  nhiên nhẹ bẫng. Hồn người trở nên thanh sạch như bầu trời rộng mênh mông trước mắt. Sóng vỗ rì rào vừa đủ cho những rung động thật nhẹ, thật êm. Không gian nồng đậm vị mặn mòi của làn hơi mỏng tang phả từ biển vào, mơn man khắp da thịt.

Con người không thể cưỡng lại, không thể cứ khoanh tay điềm nhiên trước biển mà bất chợt muốn dang thật rộng đôi cánh tay bé nhỏ của mình mà ôm hết vào lòng muôn vàn ngưỡng mộ. Lồng ngực căng tràn sức sống, chỉ muốn hít hà sâu hơn nữa và hét thật to cho váng động cả bầu xanh. Xanh trời, xanh nước hòa vào nhau lan tỏa tới tận cùng cảm giác. Cát ôm lấy chân trần mát rượi sương đêm. Sóng cứ thế mà thẹn thùng giỡn với dấu chân. Những chú dã tràng ngơ ngác nhìn những viên cát tan xèo trong thanh lặng.

Thủa nhỏ, ta háo hức biết bao, ngỡ ngàng biết bao trước sự mênh mông kì vĩ của biển. Dù trưa hè cát bỏng, cũng không thể ngăn đôi bàn chân nhỏ xíu hối hả ùa ra với sóng. Như đã thân quen, sóng ùa vào ôm lấy cẳng chân đứa nhỏ, nó nhún người lấy hết sức mình nhảy lên đùa nghịch, sóng cũng chồm lên…cười như nắc nẻ. Rồi cả hai mệt nhoài rủ nhau lên cát, sõng soài, lim dim…

Quá nửa đời người, bước chân chậm dần, thong thả. Sóng vẫn đó, hồn nhiên táp  chân người, lôi kéo vào trò chơi con trẻ. Ngón chân bấm cát bước lần dò lòng sâu, e dè hụt hẫng… Sóng biết mình vô duyên bỗng trở nên dịu hiền, dập dềnh vỗ về, mơn man da thịt. Cứ thế mà đưa nhau xa bờ.

Trời vẫn xanh, nước vẫn xanh nhưng hình như biển mặn hơn nhiều! Ngàn năm nay, sóng vẫn thủ thỉ chuyện tình của biển. Rằng xưa lắm rồi, có người trai đi biển, giã từ người con gái anh yêu không ngày gặp lại. Nàng nhớ thương khắc khoải, mỗi bình minh ra bãi biển ngóng tin chàng, đến hao gầy vóc dáng. Chàng trai không thể trở về, gửi giọt nước mắt yêu thương theo con sóng vào bờ an ủi vỗ về người con gái thủy chung.  Sóng cồn lên từng trận, cuộn xoáy những buồn đau thả bão giông vào yên lặng. Nàng đắm mình giữa biển mặn tình yêu…vĩnh viễn cùng chàng. Sóng vẫn hát ngàn năm tình ca của biển…Tình ca của người.

Ảnh minh hoạ internet

Đêm. Nghe biển thật gần. Ngay trong tim. Cồn cào, da diết. Gió trải từng lọn tóc màu bạc ra mênh mang. Khúc bè trầm âm vang trong màn đêm xao xác lạnh. Sóng vẫn đem yêu thương vào bờ trong hành trình vô tận.  Còn con người lại muốn ra khơi! Để tìm lại chàng trai nhiều nước mắt yêu thương. Để tìm lại khát khao một thời bỏ lỡ. Để được thấy “tận cùng xanh”… bằng những hành trình vội vã.

Đôi chân dẫu già nua run rẩy, chạm xuống cát, sóng vẫn hồn nhiên đùa nghịch như bạn thủa ấu thơ. Làn da dẫu không còn căng mịn mà biển vẫn vỗ về ân ái. Đôi mắt dẫu mờ nhòe nhưng biển ở ngay trước mặt, biển thấm trong tim.

Con người dẫu khát khao khám phá, cũng chỉ thấy biển kết thúc cuối chân trời.
Nước mắt tràn xuống miệng, bỗng thấy không mặn bằng nước của biển khơi!

Vũ Nguyệt Khánh Phượng

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: