04/12/23 – 07:12
TỰ NHỦ LÒNG
Đã qua rồi thời tuổi mộng thanh xuân
Như ánh mai dần tàn… chiều lịm tắt
Hương nồng ấm đến lúc đành lạnh nhạt
Tình hững hờ lời thật có còn đâu…
Cuộc đời từng vượt qua cảnh bể dâu
Gian khổ, niềm đau đã từng nếm trải
Thì có chi đâu ta đem lòng sợ hãi
Chuyện tuổi già hoang hoải nỗi cô đơn
Người quan tâm ta ghi khắc trong lòng
Và đáp lại sự đồng tâm hiệp ý
Sống vui vẻ bớt phiền lo suy nghĩ
Sức khỏe là vàng… đừng ỷ sẽ thiệt thân
Bà con xa không bằng láng giềng gần
Hôm sớm có nhau khi cần giúp đỡ
Những chuyện không vui ta không nên nhớ
Hãy nở nụ cười… nỗi khổ sẽ biến tan
Hoa xinh tươi đến lúc cũng úa tàn
Bình minh đến… rồi chiều hoang mây tím
Sống trọn Đạo – Đời đến khi tắt lịm
Hồn thảnh thơi… không chìm nỗi chốn hồng trần.
Huỳnh Kim Thoa
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang