14/09/23 – 09:09
TỪ NƠI XỨ QUẢNG
Tôi chưa một lần ra thăm Làng Sen
Chưa một lần ra thăm Hà Nội
Chưa đến Ba Đình chưa biết Hồ Gươm
Nhưng tôi đã nghe và đã nhớ
Nơi Bác lên đường…
Nơi Bác đọc Tuyên ngôn
Đất Quảng nghèo nuôi tôi lớn khôn
Đọc từng trang sử mà thấy hồn phơi phới
Sau ngày thống nhất nước nhà đổi mới
Quê hương không còn cảnh điêu tàn
Không còn dấu chân trẻ đi hoang
Thời tủi nhục đã trôi vào dĩ vãng
Ngày mất nước năm nao đã đi vào quên lãng
Chỉ còn đây một xã hội thơm lành
Cuộc sống vươn lên như nhựa trong cành
Cứ tràn mãi cho lá thêm sắc thắm
Tôi chưa một lần ra sông Hồng để tắm
Chưa một lần đến Pắc Pó thân yêu
Nhưng tôi nghe sông Hồng luôn réo gọi
Bao chiến công và Pắc Pó mãi sáng ngời
Tôi lớn lên Bác đã đi xa rồi
Nhưng vầng trán thanh cao đôi mắt Người luôn tỏa sáng
Để mỗi ngày trên con đường xứ Quảng
Nhìn chân sáo đến trường giữa nhịp sống bình yên
Tôi mong một ngày về Hà Nội
Đến Ba Đình
Vào Lăng Bác
Ngắm giấc ngủ thần tiên…
Trần Thế Phương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang