30/12/23 – 03:12
TUỔI THƠ EM VÀ ANH
Tuổi thơ chúng mình anh còn nhớ mãi
Tuổi thần tiên ngày một buổi đến trường
Đi học sớm trên đường làng xa vắng
Học dưới hầm, học sơ tán mà thương
Trưa bụng đói đường xa chân rảo bước
Nắng hay mưa mũ rơm vẫn trên đầu
Quần áo mặc, màu nâu non, đất bãi
Hoặc đen, xanh bạc thếch bởi dãi dầu
Mùa đông đến chỉ vài manh áo mỏng
Rồi khoác thêm áo gió vải xi lành
Chân không dép đi trên đường lạnh cóng
Gió bấc về tê tái cả em,… anh
Vậy mà học như thiên thần bền bỉ
Chiều lại về đi cắt cỏ chăn trâu
Hay vớt rong, vớt bèo chăm nuôi lợn
Bắt ốc, bắt cua, đất dính trên đầu
Em cắt cỏ đi thuyền qua Sông Đáy
Dòng sông sâu rộng quá giữa đôi bờ
Đám bạn nhỏ có cả trai và gái
Chất cỏ đầy thuyền dào dạt sóng xô
Anh ra bãi bắt nghêu và bắt vọp
Đi từ nhà lúc sáng sớm tinh mơ
Đến bãi biển mặt trời lên vài thước
Khoảng gần trưa đầy thúng gánh vào bờ
Ôi nặng quá bỏ bớt đi thì tiếc
Lại cố gồng đòn gánh vẫn trên vai
Mười bốn tuổi khỏe như là tráng sĩ
Gắng về nhà, trông mặt đỏ tía tai
Vậy mà học đến cuối năm lớp bảy
Anh và em cũng đã được lên Đoàn
Không học tiếp, anh lại đi bộ đội
Em vào trường Sư phạm học chăm ngoan
Nhớ hồi ấy chúng mình lên mười sáu
Sao mà khôn, mà hiểu biết đường đời
Thế hệ mình chắc phải khôn trước tuổi
Không cho phép ta còn được vui chơi
Hòa bình rồi mình mới hai hai tuổi
Đã trưởng thành, Cha Mẹ kết thành đôi
Giờ nhớ lại, mình đã già em nhỉ
Mà trái tim anh sao cứ bồi hồi!
Thảo Điền, 26/12/2023
Vũ Ngọc Chiến
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang