Việt Khoa: Dào dạt tình mẹ trong thơ Phạm Lăng Trường

25/10/22 – 04:10

Bìa sách: 49 Bài Thơ Khóc Mạ

Trên đời, ai cũng có mẹ, có cha; có chăng chỉ khác một điều là ngày Lễ Vu lan được cài lên một bông hoa hồng màu đỏ, màu hồng nhạt hay là một bông hồng trắng. Vào những ngày này, mỗi khi đọc những bài thơ, xem những hình ảnh về cha, về mẹ tôi lại thấy trào dâng một nỗi niềm khó tả. Vì thế, khi đọc tập thơ “49 bài thơ khóc mạ” của nhà thơ Phạm Lăng Trường đúng dịp Lễ Vu lan, tôi đã không kìm nén được cảm xúc của mình, tôi đã khóc và hòa vào cái cảm xúc hụt hẫng, cô đơn, buồn khổ, thương tiếc, dằn vặt và tuyệt vọng của một con người đa sầu, đa cảm phải chịu nỗi đau mất mẹ.

Xuyên suốt tập thơ của Phạm Lăng Trường là nỗi nhớ mạ đến nao lòng của một người con hiếu thảo nhưng vì cuộc sống phải lang bạt xứ trời Tây:

Con thương nhớ quá
Những buổi chiều xa
Hoàng hôn buông xõa
Đường trần mạ qua.

(Đường chiều bóng mạ)

Hay :

Chiều nay, tuyết trắng rơi rơi
Lòng con nhớ quá bầu trời quê hương
Nhạt nhoà trong ánh chiều buông
Nghiêng nghiêng bóng mạ trong vườn hái rau.

(Mạ ơi)

          Vẫn biết cuộc đời là một cõi vô thường, sinh ly tử biệt là quy luật của tạo hóa. Nhưng nỗi đau mất mạ quá lớn đã làm nên“49 bài thơ khóc mạ” của Phạm Lăng Trường. Mỗi bài thơ là một dòng nước mắt của tác giả, một người con hiếu thảo không lúc nào không nhớ về mạ:

Con khóc mạ lệ tuôn, suối chảy
Nỗi lòng này như cháy, như nung
Mạ ơi! Thương mạ khôn cùng
Âm, dương cách biệt, muôn trùng xa xôi.

(Khóc mạ)

Hay:

Con nhớ mạ, lệ tuôn dòng chảy
Cây giữa trời ai bẻ gãy đôi?
Mạ ơi! Mạ mãi xa rồi
Từ nay con trẻ mồ côi trên đời.

(Bóng mạ 1)

          Trong những tiếng khóc nghẹn ngào của Phạm Lăng Trường còn ẩn chứa những sự day dứt, dằn vặt của người con vì khoảng cách địa lý, dịch bệnh không về với mạ, ngày mạ về thế giới bên kia:

Con không về được mạ ơi!
Tuyết xuống chiều nay trắng trời viễn xứ
Như màu tang, rũ buồn, buông phủ
Trên áo quan tài, mạ ngủ giấc nghìn thu.

(Không về được)

Con về không thấy mạ đâu?
Rưng rưng chỉ thấy một màu trắng tang
Rừng chiều, gió thổi miên man
Nỗi đau chín cả không gian tím mờ.

(Định số)

Có thể nói, 49 bài thơ khóc mạ của Phạm Lăng Trường là những nén tâm nhang thành kính dâng lên người mạ của anh. Không nói về bản thân mình trong tập thơ, nhưng chúng ta thấy hiện lên một người con hiếu thảo, yêu thương mạ hết lòng. Hy vọng, nỗi đau mất mạ của anh sẽ sớm nguôi ngoai và anh tiếp tục đứng lên, nghĩ và làm những điều mà mạ anh mong đợi:

Con nay, ngẫm nghĩ chuyện cuộc đời
Mới hiểu ra lòng mạ, mạ ơi!
Ngõ hẹp, chân mềm dò dẫm bước
Cô đơn lặng lẽ một mình thôi.

(Đường đi)

          Hay như chính anh tâm sự: “Mọi ý nghĩ, mọi hành động dẫn đến sự nuối tiếc đều đã muộn. Chỉ có đối diện với sự thật, sống và trở thành một người tốt, xứng đáng với kỳ vọng của ông bà, cha mẹ, anh em, người thân, bạn bè và mọi người sẽ không bao giờ là muộn cả. Sự chọn lựa thuộc về mỗi cá nhân chúng ta.

          Mạ ơi! Con đã chọn. Vì con biết mạ mong chờ điều gì từ con- Tác giả’’.

        Chúc anh vững bước, thành công trong cuộc sống, sự nghiệp của mình. Chúng tôi chờ đợi những tác phẩm mới của anh.

Nha Trang, ngày 10 tháng 8 năm 2022

Nhà thơ, Nhà giáo Quân đội

                                  Nguyễn Việt Khoa

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: