20/09/23 – 03:09
VÔ TÌNH
Vô tình ta lại gặp ta
Giữa chênh chếch nắng la đà mây bay
Gió thu xào xạc lá lay
Thanh âm trong trẻo chạm say ngõ hồn.
Lần hồi đếm bước dại khôn
Lạc nơi trần thế dập dồn sóng xô
Giật mình va vấp mấp mô
Mới hay nông nổi xô bồ đeo mang.
Cuộc đời ngắn chẳng tày gang
Danh danh lợi lợi vắt ngang phận người
Gồng mình nếm đủ khóc cười
Ngẫm ra phận phước ở nơi chính mình.
Vần xoay một kiếp ba sinh
Nợ duyên, duyên nợ chút tình nhân gian
Trả vay nếm trải cơ hàn
Vẫn mênh mông lắm chứa chan tình người.
Vô tình chạm ánh mắt cười
Xua tan băng giá phận người mong manh
Tự ve vuốt tự chữa lành
Vô tình bắt gặp chính mình trong ta.
Phạm Thu
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang