Cha ơi! – Thơ Nguyễn Sương

15/03/23 – 08:03

Tác giả Nguyễn Sương

CHA ƠI!

Con biết lòng cha xót xa nhiều lắm
Bao lần về thăm, đôi mắt đượm buồn
Mắt đăm chiêu thả theo làn khói thuốc
Dường như cha đang nén giọt lệ tuôn.

Nhìn đò đưa con sang bến đục buồn
Chẳng êm ấm gấm hoa đưa trải lối
Tủi cực chất đầy đôi vai đã mỏi
Xót xa nuốt thầm lệ chẳng dám than!

Dù có đắng cay lòng con chẳng màng
Nhiều lúc muốn buông cho nhẹ bớt lòng
Nhưng con còn trách nhiệm, cha biết không
Sợ con thơ thiếu tình thương cha mẹ.

Có những đêm khuya lòng con giằng xé
Hạnh phúc riêng mình, tương lai các con
Nhưng sao thật khó để con lựa chọn…
Giữa bình an hay giông tố cuộc đời?

Từ lâu, con một mình  giữa biển khơi
Thuyền đã nát nhưng con còn gượng tát
Hy vọng ngày mai rồi đời sẽ khác…
Qua hết đêm đen bình minh lại về!

Người ta nói đúng sai, con mặc kệ
Chẳng hơn thua chi mặt trái cuộc đời
Ai rồi cũng một lần lầm lỡ thôi
Chẳng ai tròn vẹn trước thềm bão tố!

Thì thôi xôi hẩm nhưng con vẫn cố
Thương con thơ, thân con nào sá gì
Xin cha đừng buồn xót con làm chi
Con sẽ ở lại nơi miền bóng tối.

Lần cuối cùng, con dập đầu xin lỗi
Đã để cha đau xót con nghẹn lòng
Con cũng thương con mình cha biết không
Nước mắt chảy xuống bao giờ mới dứt?

Con sẽ cố vá mảnh đời đã nứt…
Tìm chút bao dung tự thương lấy mình.
Lấy con thơ là ngọn đèn soi lối
Là niềm vui an ủi của đời mình.

Ảnh người bố 

Nguyễn Sương

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: