13/04/23 – 10:04
CHIẾC ĐÒN GÁNH CỦA MẸ
Chiếc đòn gánh mẹ gánh đời nặng nhọc
Trên vai gầy thấm đậm giọt mồ hôi
Bao gian truân vất vả giữa dòng người
Đều đè nặng trên đôi vai của mẹ
Chiếc đòn gánh qua những ngày dâu bể
Gánh vui buồn, đói khổ ở làng quê
Bên hàng rau sớm tối mẹ đi về
Cứ lặng thầm như chưa hề biết mệt
Trời mưa phùn mẹ lấm lem bê bết
Gánh phân chuồng để bón ruộng đồng xa
Mùa gặt về, nắng cháy đỏ làn da
Đè nặng trĩu… bước chân càng thêm vội
Buổi chợ phiên khi trời đang còn tối
Đặt con vào cái thúng để quẩy theo
Con mơ ngủ khóc inh cả quê nghèo
Chẳng biết đến nỗi nhọc nhằn đời mẹ
Chiếc đòn gánh, mẹ âm thầm vất vả
Vượt thăng trầm cả đời mẹ nuôi con
Con lớn lên đòn gánh cũ, đã mòn
Nhưng tình mẹ chẳng bao giờ vơi cạn
Giờ đây con được bằng bè, bằng bạn
Mẹ biết không… chiếc đòn gánh vai sờn
Sẽ theo con trên khắp mọi nẻo đường
Cả tình mẹ trong tim con mãi mãi…
Nguyễn Thúy
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang