Chùm thơ – Phạm Khang

16/03/23 – 07:03

Tác giả Phạm Khang

HOÀI NIỆM

Con chợt thèm thuở múc nước giếng khơi
Thời vo gạo, mẹ nấu cơm bếp rạ
Niêu cá kho cời trấu ở quê nhà
Và ôn lại những nỗi niềm xưa cũ

Con chạnh lòng nhớ một thời lam lũ
Đủ lớn lên, trong đói kém theo mùa
Từ bươn trải với tôm, tép, cá, cua
Rồi lần lữa đợi mùa
Qua tháng ba… tháng tám

Ở nơi xa con nhớ quê nhiều lắm
Nhớ đọt khoai
Nhớ mắm cáy dậy hương rồi
Nhớ đong đưa cánh võng, nhớ ru hời
Cả một thời
Năm, tháng chẳng phôi pha

Dẫu ngày ngày con đất khách bôn ba
Con vẫn nhớ nằm lòng đêm lễ hội
Khúc thập ân
Người nghệ nhân hát thuở xưa rồi
Thôi thúc lòng con
Nên da diết nhớ quê nhà…

Con tìm về nhân ngày giỗ của Cha
Và múc nước đồ xôi, rồi sắng cỗ
Phút đoàn viên
Nhìn cháu… con hội ngộ
Vẫn rưng rưng nước mắt mẹ lăn dài

Thương một đời
Cơm cõng sắn, ôm khoai
Mà đói hoài, ngóng trông ngày giỗ Cụ
Có cơm ăn với cá kho là đủ
Đã là vui, đâu cắc cớ luân thường

Dù bây giờ trong nghi ngút khói hương
Với nhà tường, với cỗ lớn sa hoa
Mắt nhạt nhòa, mẹ thắt ruột thương Cha
Cả một đời lam lũ… kiếp nông phu…

p/s . Tháng tám đói qua.
Tháng ba đói chết.
Đó là những thời điểm giáp hạt vô cùng khó khăn đối với người nông dân xưa…

 

SAY ĐÊM

Rượu đào em chuốc tôi say
Uống cong cong những thẳng ngay ở đời
Nồng, cay đong đến đầy vơi
Liêu xiêu đất, ngả nghiêng trời càn khôn

Đong đưa mắt, chết tôi không
Em châm rượu với cái hồng nhan em
Ngất ngây mới đấy lại thèm
Uống cho xấp ngửa hũ hèm em thôi

Nào đỏ má, rồi hồng môi
Tôi ngay thẳng, để núi đồi em chao
Trăng non nõn nuột làm sao
Rẽ mây, níu gió lọt vào (hư) không

Tôi say men giữa non bồng
Ngạo như tiên với rượu hồng nữ nhi
Cưỡi mây, lướt gió bay đi
Phiêu du lãng tử, hỏi gì sướng hơn.

Ảnh thuộc bản quyền nhà mạng.

Ảnh Tác giả

HOÀI THƯƠNG

Quê mình vẫn một dòng sông
Làng trên xóm dưới, cánh đồng còn đây
Đò ơi vắng vẻ chiều nay
Hỏi người năm ấy giờ này nơi nào

Con đò trống vắng làm sao
Vẫn sông vẫn bến mà nao nao buồn
Tôi về tính ở quê luôn
Hỏi thăm khi biết ngọn nguồn lại thôi

Em nay đã lấy chồng rồi
Bỏ đò, bỏ bến, bỏ tôi hẹn thề
Lối mòn còn đấy triền đê
Một thời đưa đón em về cùng tôi

Cỏ kim may nữa hay thôi
Vá khâu chi để buông trôi nỗi buồn
Chiều sông đôi bóng chuồn chuồn
Cùng nhau nhịp nước sóng luồn giao thoa

Mai tôi lại phải đi xa
Mưu sinh đất khách sao mà buồn ghê
Nhớ quê nên mới tìm về
Mà em quên cả hẹn thề đấy thôi

Hồn quê sống mãi trong tôi
Mỗi khi đêm xuống buồn ơi là buồn
Tình đời ai bán ai buôn
Mà em nỡ để mình luôn nhớ mình.

Ảnh (thuộc bản quyền nhà mạng)

Ảnh tác giả

Phạm Khang

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: