31/03/23 – 04:03
ĐI TÌM…
Đi tìm… chút nắng ngày xuân
Chân bước mà dạ… bâng khuâng lạ thường
Tìm một chút yêu, chút thương
Của ngày xưa cũ… vấn vương trong lòng
Tình yêu… là những nét cong
Không có điểm gặp nên mong nhớ nhiều…
2/2/2023
XA THẬT XA…
Ta lặng lẽ đi qua bao mùa thay lá
Tìm dấu yêu xưa, cái thuở dại khờ
Trang thư cũ, nhàu theo năm tháng
Nét chữ nào… đọng lại với thời gian!
Mối tình đầu, ôi, cứ thế… lan man
Không điểm chốt và điểm dừng… lạ quá!
Cứ đi… đi mãi… đi thật xa
Khi đứng lại, trước mặt là hai ngã
Và xa… thật xa…
Ta đi qua, có bao ngày giông bão
Mặc kệ mưa, mặc kệ những buốt giá, rét căm
Và mặc kệ căn nhà trống toang hoác
Vẫn giữ cho mình đủ ấm trái tim yêu
Rồi sớm, rồi chiều
Dừng chân, quay về nơi chốn cũ
Quặn thắt lòng, đâu rồi bóng dáng mẹ cha xưa
Một đời lam lũ nắng mưa
Chân đất, áo nâu sờn mảnh vá
Người đã đi xa, thật xa!
Mang trong lòng nặng trĩu nỗi đau
Bỗng òa khóc như ngày xưa, thơ dại
Tuổi thơ ơi… có bao giờ tìm lại
Để yêu thương, để hờn dỗi và để ngu ngơ
Và cứ thế, ta mong ước, những điều ước vu vơ
Cả một đời…từ mái tóc xanh đến điểm bạc…
Xa rồi, xa thật xa…
22/3/2023
ĐOẢN KHÚC… NGU NGƠ
Một chiều qua lối nhỏ êm đềm
Cơn mưa làm ướt bờ vai mềm
Áo trắng xưa, nhàu theo năm tháng
Người ấy, còn chăng đợi bên thềm?
Em, thuở ấy sao quá ngu ngơ
Nhận tập sách, trang thơ viết dở
Chỉ nhoẻn cười, ai đó chờ trông
Đành lỗi hẹn, lỗi tận bây giờ…!
Giấc mộng đẹp rồi cũng trôi qua
Giật mình tỉnh giấc:ta với ta
Là em, có phải em hiện hữu
Mà sao như cơn gió bay xa…!
Một ngày về lối nhỏ… đợi ai
Chiều nhạt, ngõ vắng bóng dần phai
Xa xa, thấp thoáng nghiêng vành nón
Lòng xuyến xao như thuở… ban mai!
3/2023
ƯỚC GÌ MÃI CÓ EM…
Em đi qua đời anh
Đã bao mùa mưa nắng
Oằn tuổi thanh xuân
Trên đôi vai ngờ nghệch
Nụ cười em
Cho anh niềm tin cuộc sống
Và ánh mắt, chứa những điều khoan dung
Đôi lúc anh muốn
Chở che em, bóng hình bé nhỏ
Nhưng không ngờ
Vòng tay đó… không tròn
Xa dần bóng em
Bao đêm anh thao thức
Tự trách mình hờ hững
Mất em, trước mắt một vùng tối
Đâu rồi, ánh sáng của cuộc đời anh
Tình yêu ngày ấy quá mong manh
Anh nuối tiếc
Cả một đời… lạc lõng
Ước gì mãi có em
Anh là người hạnh phúc nhất…!
28/2/2023
NƠI ẤY LÀ QUÊ HƯƠNG
Quê hương có tiếng gọi đò
Dòng sông xuôi chảy, soi bờ tre xanh
Đường làng uốn lượn quanh quanh
Chiều buông khói tỏa, mái tranh nhạt nhòa.
Quê hương: hai tiếng thiết tha
Dang tay rộng mở người xa trở về
Dáng ai nghiêng đổ triền đê
Một thời nhung nhớ… tóc thề ngang lưng!
Quê hương…muôn nhớ ngàn thương
Tuổi thơ cùng bạn đến trường sớm mai
Ham chơi chẳng chịu ôn bài
Thầy cô quở trách, nhớ hoài không quên…
Quê hương… mãi mãi gọi tên
Cây đa, giếng nước, mái đình… thân yêu
Xa xa vang vọng sáo diều
Đàn trâu thong thả… chiều chiều về thôn.
Quê hương… cha mẹ mỏi mòn
Ngày đêm mong ngóng bóng con, thân gầy
Quê hương… từ lúc thơ ngây
Chắp ta đôi cánh xa bay… vào đời!
17/2/2023
Đặng Thị Nhiên
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang