07/04/23 – 08:04
CHỈ TÌNH YÊU CÒN LẠI…
Ba lăm năm ấy đã trôi qua
Còn đây tấm ảnh của hai ta
Kỷ niệm ngày vui ta hôn lễ
Hạnh phúc bên nhau ở một nhà
Cái thời mộc mạc đáng yêu ghê
Em chẳng điểm tô phấn son gì
Tuềnh toàng quần áo anh thường mặc
Có nét thị thành chút chân quê
Thời gian thấm thoắt quá chi nhanh
Khi đó mới qua tuổi trưởng thành
Nay đà thêm chức ông bà ngoại
Gửi lại đất trời tuổi xuân xanh
Rồi chẳng bao lâu sẽ về già
Đời người trời định ắt phải qua
Sinh, lão, bệnh, tử ai tránh được
Về với tổ tiên gặp ông bà
Cuộc đời không ngắn cũng chẳng dài
Buồn hay hạnh phúc bởi cả hai
Quảng đời còn lại xin dành hết
Tình chồng nghĩa vợ mãi không phai…
GỬI NGƯỜI VỢ HIỀN…
Hôm nay mùng Tám tháng Ba
Mà sao trống vắng bởi là thiếu em
Nhà con em vẫn ngày đêm
Đỡ đần trông cháu ở bên sớm chiều
Dù cho vất vả bao nhiêu
Vẫn không ngăn được tình yêu vợ chồng
Bao năm gắn bó mặn nồng
Ngọt bùi chia sẻ buồn lòng có nhau
Dẫu chưa gần được nhau đâu
Cách xa ta vẫn chung câu ân tình
Lời thề giữ trọn đinh ninh
Ở đâu cũng vẫn có mình có ta
Hôm nay ta tạm chia xa
Giúp con đỡ cháu mới là tình thâm
Vượt lên bao nỗi thăng trầm
Những mong sẽ được muôn phần ấm êm
Ngày mai ta lại về bên
Cùng nhau hưởng trọn bình yên tuổi già
Đôi dòng thơ gọi là hoa
Tặng em coi đó là quà nhé em…
BÀ ƠI…
Tôi vui bởi đã có bà
Cùng tôi hôm sớm mặn mà bên nhau
Buồn vui chụm một mái đầu
Sáu mươi năm lẻ chung câu ân tình
Thương bà khó nhọc một mình
Từ khi xây dựng gia đình với tôi
Bà lên miền núi xa xôi
Làm dâu vất vả cái thời khó khăn
Lần hồi từng bữa kiếm ăn
Một mình bươn chải nhọc nhằn nuôi con
Tuổi xuân gửi lại núi non
Việc nhà việc nước vẫn tròn hai vai
Nào đâu được khỏe như ai
Ốm đau bệnh tật mảnh mai hao gầy
Đã qua khó nhọc trước đây
Giờ bà vẫn cứ hàng ngày lo toan
Cơm canh hai bữa chu toàn
Cửa nhà sạch sẽ gọn gàng trước sau
Thương bà có được khỏe đâu
Ăn ít ngủ ít nhức đau khắp người
Vậy mà còn phải chăm tôi
Mỗi khi trái gió trở trời khớp xưng
Tuổi cao may có bà cùng
Sớm hôm chia sẻ vui chung tuổi già
Mong sao tôi mãi có bà
Cuối đời hạnh phúc đậm đà yêu thương…
MỘT THOÁNG QUÊ HƯƠNG…
Ai đi đâu để rồi chẳng nhớ về
Nơi mảnh đất Cán Khê yêu dấu
Mỗi độ tết thì lòng người mới thấu
Từng nụ đào nương náu đất Xuân Du
Mật ong như nhắc nhở mỗi khi đi
Về thăm lại đất Phượng Nghi ta đó
Xưa kháng chiến có còn ai để nhớ
Bái gạo xưa một thuở đất Mậu Lâm
Một làng quê thật yên ả thuần nông
Đất Phú Nhuận một lần ai từng đến
Mùa chuối ngự đất Xuân Khang đã chín
Khu Đồng Hơn sao xuyến biết bao người
Hải Long ơi còn đó mãi trong tôi
Khu rừng lim đã một thời có tiếng
Thị trấn đó trái tim yêu của huyện
Có Lò Cao kháng chiến Hải Vân xưa
Có Bến En xinh đẹp với mộng mơ
Chợ Bến Sung chưa bao giờ vắng khách
Đất Yên Thọ mỗi mùa vàng thu hoạch
Lúa ngô khoai rau sạch phủ kín bờ
Yên Lạc ơi nơi mảnh đất cằn khô
Đang phấn đấu để vô nông thôn mới
Đất Thanh Tân đang cựa mình thay đổi
Keo tốt tươi từ đá sỏi đồi hoang
Thanh Kỳ xưa nào có mấy người sang
Nay tấc đất tấc vàng mua cũng khó
Qua Dốc Cục ta về Xuân Thái đó
Du lịch cộng đồng hỏi có ai hay
Ta vào thăm Xuân Phúc đã đổi thay
Có Rọc Răm bấy lâu nay vui nhộn…
Quê hương ơi đã nuôi ta khôn lớn
Dù đi đâu vẫn giữ trọn tấm lòng…
MẸ LÀ TẤT CẢ…
Người ta nói rất nhiều về mẹ
Âu cũng là cái lẽ ở đời thôi
Vẫn biết là cha cũng vất vả rồi
Nhưng với mẹ cả một đời gánh chịu
Không còn mẹ thì mới mong thấu hiểu
Những khó khăn khi mẹ thiếu ở bên
Mới thấy đời hụt hẫng mất tự tin
Dù có cha vẫn ở luôn bên cạnh
Ví cuộc đời được đem ra so sánh
Thì phần đa mẹ khổ hạnh nhiều hơn
Kể từ khi mẹ cất bước nên duyên
Là từ đó mẹ chịu thêm vất vả
Cũng dãi dầm nắng mưa trên ruộng cả
Cha cày bừa mẹ tất tả gánh phân
Cùng làm về cha thanh thản ngủ luôn
Mẹ tất tưởi không quên lo cơm nước
Bụng vượt mặt nhưng ngồi chơi sao được
Mỗi lần sinh là đánh cược cả cuộc đời
Cha cũng lo nhưng chỉ biết thế thôi
Con đau ốm ai là người thức trắng
Công việc nhà mẹ một tay sốt sắng
Vẫn băn khoăn lo lắng sợ cha buồn
Biết là cha lo những việc lớn hơn
Nhưng với mẹ thì vẫn còn là nhỏ
Với con cái mẹ vỗ về ấp ủ
Nghĩa nào hơn tình mẫu tử ruột rà
Vẫn biết rằng cơ nghiệp bởi do cha
Nhưng vật chất cũng chỉ là vật chất
Chỉ bên mẹ thấy đời bình yên nhất
Mọi buồn phiền biến mất khỏi lòng ta
Không nghĩa là ta không nghĩ đến cha
Nhưng bên mẹ mới thấy là quý giá
Mới có câu mẹ còn ăn cơm cá
Mất mẹ thì liếm lá ở ngoài đường
Lúc cơ hàn càng hiểu mẹ ta hơn
Mẹ bên cạnh không cô đơn trống vắng
Thế mới biết mẹ thật là sâu nặng
Bởi vậy nên đời quý trọng mẹ nhiều
Công ở cha, nghĩa ở mẹ thân yêu
Phận làm con hãy sớm chiều ghi nhớ…
Phạm Hồng Phong
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang