25/03/23 – 08:03
LÁ VÀNG RƠI
Nắng thu vàng chút hanh hao
Mùa thu vàng những khát khao trong lòng
Ai gieo bao nổi nhớ mong
Để cho cảnh sắc điểm hồng người ơi!
Thu về bao lá vàng rơi
Để cho lá thẳm úa lời yêu thương
Sương đêm nặng hạt vấn vương
Đọng trên chiếc lá thầm thương nát nhàu
Nắng về sương chợt tan mau
Cho ai chồng chất nổi sầu không tên
Như làn mây nhẹ lênh đênh
Khiến hồn thơ phải chông chênh tháng ngày.
MÌNH ƠI
Mình thì rất nhớ rất trông
Đi đôi ba bữa trong lòng xốn xang
Xa nhau như cách đò ngang
Cách nhau mấy dặm nhớ nàng quá đi
Mịt mù mây khói mấy khi
Mờ mờ ảo ảo anh đây cũng về
Em ơi! nhớ đợi anh về
Ôm con ngoài cửa bốn bề vắng tanh
Nổi buồn hãy để cho anh
Nhớ em anh phải cam đành chịu thôi
Đợi mưa gió hết xong rồi
Chờ cho yên ắng êm xuôi anh về
Từng cơn mưa gió lê thê
Đêm buồn lặng lẽ não nề trong thơ
Mình đi xa cách mịt mờ
Em ôm nỗi nhớ đợi chờ từng đêm.
KHÔNG CÙNG HƯỚNG ĐI
Một mình bước đêm dài cô quạnh
Dưới sương mù lành lạnh người ơi
Đêm buồn phố vắng chơi vơi
Nhớ ai sao lại buông lời mông lung
Một nỗi nhớ trong lòng rất lạ
Nhớ một người xa thật là xa
Chợt nghe trong dạ xót xa
Ước sao nắm được người ta đi cùng
Đường vạn nẻo đường thì khúc khuỷu
Cỏi trần gian ai hiểu người ơi
Vấn vương trong dạ tả tơi
Gửi vào nổi nhớ xa vời rất đau
Nhưng đời vẫn gieo sầu khi bước
Hai ngã đường kẻ ngược người xuôi
Đau chi cho chín thành mười
Qua bao năm tháng chưa nguôi cuộc tình
Con đường vắng lại mình ta bước
Tìm nơi đâu kẻ trước người sau
Môi cười ngày ấy còn đâu
Ta còn mê mải nổi sầu riêng ta
Ta đã chọn con đường cô lẻ
Ta chơi vơi ai sẽ đi cùng
Thật lòng cứ nghĩ mông lung
Cớ sao người lại không cùng hướng đi.
PHỐ CHIỀU
Sen hồng ngan ngát thoảng đưa hương
Thành phố thân thương đẹp lạ thường
Mây trắng bềnh bồng say trong gió
Trời chiều Cao Lãnh khoác màu thương
Bâng khuâng xao xuyến bởi hương hoa
Con đường rộn rã lúc em qua
Cảnh sắc hôm nay sao đẹp quá
Mây biếc bồng bềnh trôi thiết tha
Khổng Tử hồ kia ai đã qua.
Chiều vương màu sắc nắng chan hòa
Thấp thoáng xa xa màn mây xám
Trời buồn rơi nặng hạt mưa sa
Phố chiều nhộn nhịp cất lời ca
Mây trêu đùa gió rất chan hòa
Người xe tấp nập về muôn ngả
Khúc nhạc thanh bình mãi vang xa.
THỜI GIAN ƠI
Tiếng ve nức nở gọi hè
Phượng hồng đang ngủ bổng nghe giật mình
Hàng cây ngơ ngác lặng thinh
Nhìn cô em gái xinh xinh sân trường
Tôi đi , đi giữa đời thường
Từ thơ ấu đến pha sương mái đầu
Từ thời câu hát ví dầu
Qua sông lắc lẽo nhịp cầu tre quê
Tôi nghe trong gió chiều về
Tiếng ve than thở mà tê buốt lòng
Qua rồi ngày ấy còn không
Lá kia rồi cũng xuôi dòng mong nanh
Hòa vào đất với rừng xanh
Bơ vơ hồn phách đầu cành cuối non
Ve kêu có lúc mỏi mòn
Làm sao quay lại lúc con còn ấu thơ.
Nguyễn Thanh Dũng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang