Chùm thơ xuân – Thơ Đinh Đức Hào

10/03/23 – 04:03

Tác giả Đinh Đức Hào

VẤN VƯƠNG

Có một thời tóc gió tung bay
Người về bên ấy, buồn nơi đây
Một thời năm đó, ta còn nhớ
Thoáng chút tình say, vương vấn ai!?

Tóc dài gió thổi – phủ bờ vai
Vẫn vấn vương hoài bóng hình ai?!
Gặp nhau mấy chục năm về trước
Chỉ tiếc kiếp này chẳng chung đôi!

Còn duyên sẽ gặp ở kiếp sau
Ta sống với nhau đến bạc đầu
Bù cho kiếp này luôn thương nhớ
Và phải xa nhau – vạn ngày sầu!

21/12/2022

Ảnh minh hoạ internet

TRẢ LẠI NGÀY XƯA

Vậy là hai đứa mình chia tay
Mình ngồi nhớ lại chẳng tại ai
Tại trời không kết duyên sâu đậm
Vì thế tình ta mới nhạt phai

Bởi thế nên anh chằng trách em
Trách mình bạc phận – chẳng nên duyên
Một thời nông nổi ta lưu lại
Giữ mãi trong tim một bóng người

Ngày ấy người đi bỏ lại tôi
Một đôi mắt biếc, một bờ môi
Một làn tóc xõa bay theo gió
Và dáng em tôi khuất cuối trời

Dĩ vãng rất buồn – ta chẳng quên
Cứ ngóng, cứ chờ, mãi bặt tin
Vẫn mong người ấy quay trở lại
Khắc khoải trong mờ – đêm lại đêm!

Dẫu biết rằng thuở đó tuổi hai mươi
Ta còn vụng dại lắm người ơi
Thế nên hơn nửa đời bươn chải
Dĩ vãng buồn – réo gọi mãi khôn nguôi!

20/01/2023

ĐÀ LẠT MÙA GIÁNG SINH

Đà Lạt mùa này lạnh lắm phải không em?!
Gió heo may, sương giăng đầy lối nhỏ
Ai bâng khuâng, dấu chân in một chỗ
Nhớ lại một thời xa lắm, mộng và mơ

Đà Lạt mùa này sương gió lạnh cắt da
Chỉ còn ta với ta trên lối mòn năm cũ
Dĩ vãng buồn, tường đã quên lại nhớ
Nhừng chiếc hôn ấm nông –
                              Bỗng tan biến trong mơ!

Tháng đường buồn – cũng không nhớ đêm xưa
Tay trong tau dưới mưa ta cầu nguyện
Lời ta cầu – Chúa không nghe tiếng
Thánh đường buồn – nay còn lại mình ta!

Chút giận hờn và cả chút xót xa
Tự trách mình đã mơ điều không tưởng
Còn lại một mình, ta giống như pho tượng
Dĩ vãng rêu phong – phủ kín những đêm buồn.

 

KHUNG TRỜI MƠ ƯỚC

Nếu có thể anh xin là mây trắng
Trên trời cao để che nắng cho em
Anh cũng sẽ là ngọn gió dịu êm
Ru em ngủ những trưa hè oi nóng!

Nếu có thể anh sẽ là con sóng
Nhẹ vỗ bờ cát trắng
                    Nâng niu gót sen hổng!

Nếu có thể anh xin là dòng sông
Cho em đến- mỗi khi em thấy khát
Anh sẽ là cánh đồng xanh bát ngát
Cho em yêu đến mơ mộng thả hồn!

Anh cũng xin được là cánh buồm
Đưa em sang sông khi em không còn yêu anh nữa
Nhưng điều cuối cùng đó sẽ là vô nghĩa
Vì anh hiểu rằng – em cũng rất yêu anh!

 

CHẠM MÔI HÔN VÀO KÝ ỨC

Bốn mươi năm nỗi nhớ dài thêm mãi
Chuyện tình mình khép lại tuổi hai mươi!

Chạm môi hôn vào ký ức tháng Hai
Ta nhớ lại chuyện tình yêu một thuở
Với những yêu thương, giận hờn còn ở đó
Cùng một khung trời hoa hổng đỏ – trao yêu!

Chạm môi hôn vào ký ức tuổi Hai mươi
Ta tìm thấy hai đứa mình trong đó
Chiếc môi hôn và mối tình một nửa
Như nửa đời người ta khắc khoải nhớ về nhau!

Chạm môi hôn lên dư vị mối tình đầu
Ta còn thấy vương một chút sầu, chút giận
Hơn nửa đời người, tình duyên ta lận đận
Chợt nhận ra mình thật hạnh phúc – đã từng yêu!

Đặt môi hôn lên ký ức tuổi thơ
Ta tìm thấy các bạn mình trong đó
Tuổi học trò dễ thương ta rất nhớ
Nhắm mắt ta chìm vào giấc ngủ – mộng thơ.

Tháng Hai này ta gửi những yêu thương
Về với ngày xưa cùng một khung trời hoa hổng đỏ!

 

                              10/02/2023

Đinh Đức Hào

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: