30/08/23 – 08:08
CƠN GIÔNG ĐỜI MẸ
Vu lan đến mẹ ơi…! Con nhớ mẹ!
Vạn nẽo đường mẹ gánh nhẹ đời con
Mọi thời gian cay đắng khắp lối mòn
Chân mẹ bước xót xa còn vương nặng
Cơn giông ấy đẩy đưa tình thầm lặng
Vì đàn con mẹ vuông đặng trước sau
Nghẹn ngào lòng chỉ có mỗi gánh rau
Từ bó củi xóa nỗi đau cha đốt
Trời thấm lạnh khi mưa rào nhà dột
Nghe quặn lòng tiếng lộp độp nhẹ rơi
Khẽ nhìn nhau khi hứng lấy nước trời
Mẹ muôn thuở sáng ngời tình mẫu tử
Quảng đời mẹ là những cơn sóng dữ
Đập vô bờ xô cát lũ cuộn giông
Thân ngả nghiêng chân cuối xuống từng vòng
Con đường vắng chất chồng bao trăn trở
Mây phủ lấp tưởng chừng như nghẹt thở
Mẹ xoay vòng xin che chở trời cao
Ôm vào lòng đàn con dại nghiêng chao
Mẹ luôn gánh những nỗi đau thầm lặng
Ngày qua lại từng cơn giông chất nặng
Nuôi đàn con thêm vị mặn tình cha
Biển cả nào hơn lòng mẹ bao la
Vu lan đến con xót xa nhớ mẹ!…
Sương Trần
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang