01/04/23 – 09:04
Đàn bà
Khi đàn bà qua ngưỡng cửa năm mươi.
Đủ nếm mùi chai sạn và cay đắng.
Là phụ nữ mấy ai ko thấu hiểu.
Dòng thời gian đã tàn phá nét xuân xanh.
Không xinh tươi không rạng rỡ nụ cười.
Vì cuộc sống thăng trầm như nốt nhạc.
Giọt nước mắt luôn tìm nơi trú ngụ
Giữa đường đời vẫn
mạnh mẽ hiên ngang.
Đủ bản lĩnh đủ kiên cường chống trả.
Những phong ba bão tố cuốn vây mình.
Dấu dòng lệ ta bước về phía trước.
Nơi cạm bẩy lọc lừa đầy man trá.
Ko gục ngã với niềm tin mảnh liệt.
Lấy bão giông làm lá chắn che mình.
Luôn mỉm cười dấu che dòng nước mắt.
Đủ khôn ngoan cứng cỏi đứng giữa đời.
Dù thời gian dường như đi rất vội.
Phải thương mình thương lấy bản thân ta.
Dù nước mắt đã khô và cạn kiệt.
Hãy mỉm cười cho đời thêm thi vị.
LẠC QUAN MÀ SỐNG…
VÌ ĐỜI ĐÁNG YÊU..
BÌNH AN
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang