Đêm – Thơ Nguyễn Sương

11/03/23 – 02:03

Tác giả Nguyễn Sương

ĐÊM

Sương cứ rơi trong màn đêm tĩnh lặng
Buông nỗi buồn xuống mái hiên phất phơ
Tiếng dế nỉ non canh dài đêm vắng
Cũng nhạt nhòa gậm nhấm giữa đêm canh

Khói phảng phơ theo từng cơn gió lạnh 
Sương rơi khẽ khàng trên cánh hoa đêm
Em đưa tay khẽ hứng từng giọt buốt
Tay chạm hờ màn sương mỏng dịu êm

Đêm chìm sâu rơi trong nỗi buồn thêm
Những trầm tư xen lẫn tiếng thở dài
Nửa bóng em hòa trong sương lạnh
Cũng tan dần trong gió lạnh đêm nay

Bóng em đổ dưới trăng từng vệt dài
Cất tiếng hát rồi bặt dừng đêm vắng
Ảo ảnh sương khói một thời con gái
Kỉ niệm ùa về bất chợt đêm nay

Cơn gió bất về ngọn cỏ lắt lay
Em giờ như ngọn đèn tàn hiu hắt
Trăng đêm nay gợn buồn nơi đáy mắt
Lả tả nghiêng soi rụng dưới chân cầu!

Em lặng yên buông mình trong đêm sâu
Nghe trái tim tưởng chừng như hóa đá
Bỗng tan thành giọt lệ rơi trên má
Sưởi mềm tim em vết cắt thương lòng!

Ảnh tác giả

Nguyễn Sương

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: