28/03/23 – 04:03
ĐỢI
Nhớ năm nào em tròn tuổi đôi mươi
Hay nhỏng nhẽo cũng đôi lần khóc dối
Và có lúc bảo rằng anh lắm tội
Ứ chịu đâu vô nói má bây giờ
Thời gian dài giống như một giấc mơ
Luôn trăn trở nghĩ về bên đằng ấy
Nghe rất rõ tiếng cười xưa vọng lại
Giữa màn đêm có phải dáng em về
Ở phương nào sao chẳng ghé thăm quê
Mười năm đợi phải chăng là xa cách
Anh không trách những đêm tàn đối mặt
Mà trách anh đánh mất tuổi xuân thì
Có những lần muốn vứt bỏ quên đi
Chuyện xưa cũ một thời ta say đắm
Phải chăng số xua tình ta lận đận
Hay trời âu xa thẳm mãi chân trời
Yêu em nhiều, nhiều lắm đó em ơi
Đừng vội bước xa rời anh nữa nhé
Anh muốn nắm đôi bàn tay nhỏ bé
Ngắm hoàng hôn tô vẽ chuyện chúng mình
Ví cuộc đời anh như một chiến binh
Chẳng chùn bước khi tình xa vạn lối
Dù sóng gió trên đường đời gấp bội
Vẫn yêu em mãi đợi cả cuộc đời.
Vũ Hoàng Phong
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang