11/03/23 – 02:03
ĐỪNG GỌI EM NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ
Đừng gọi em người đàn bà đã cũ
Năm tháng nhạt phai cũng đủ tủi hờn
Thanh xuân em chẳng còn lại gì hơn
Ngoài những tổn thương dày theo năm tháng
Dốc hết tim mình yêu đến cùng cạn
Đi qua nỗi buồn chạm đáy mặt sông
Nên chẳng còn tin lời hứa đàn ông
Chỉ lấy đó vui tai lúc một mình.
Đàn bà đã cũ nếm đủ nhục vinh
Dối lừa hay chân thành đều tường tận
Trước đắng cay em mỉm cười bình thả
Đủ sức vượt qua con sóng chòng chành.
Đàn bà đã cũ thì sao hả anh?
Chẳng còn hờn dỗi như cô gái trẻ
Trước sóng gió em mỉm cười ngạo nghễ
Biết khoan dung, độ lượng và khiêm nhường.
Đàn bà đã cũ chẳng dễ để thương
Nếm đủ tổn thương, niềm tin vơi bớt
Trước lời khen đàn ông, em hời hợt
Cũng đắm say nhưng thương nhớ cầm chừng!
Đàn bà cũ… đủ điêu đứng người dưng…
Hạnh phúc – khổ đau đón nhận bình thản
Nước mắt cạn rồi nên chẳng còn than
Hờ hững lướt qua sóng gió cuộc đời
Đàn bà cũ biết dừng trước cuộc chơi
Đủ tổn thương sẽ buông tay trước
Vì biết rõ khó lòng mà giữ được
Trái tim đàn ông phiêu du đa tình
Đàn bà cũ sẽ tự biết lặng thinh
Cũng chẳng hơn thua những gì được mất
Chỉ có trái tim thiện lương là thật
Như giọt sương trong veo tỏa giữa đời
Đừng gọi em đàn bà cũ anh ơi!
Sâu thẳm mong manh giấu kín tim buồn
Rạng rỡ cười che giấu giọt lệ tuôn
Rất cần lắm một bờ vai che chở
Nếu trót yêu em xin anh hãy nhớ…
Đàn bà cũ đáng trân trọng thương yêu
Họ đã đi qua sóng gió trăm điều
Nên họ trân trọng lắm từng khoảnh khắc
Những mong manh mà họ luôn góp nhặt
Gói vào yêu thương dâng tặng cuộc đời
Đừng gọi em đàn bà cũ anh ơi!…
Em xứng đáng ngàn lần yêu hơn thế!
Trải qua trăm năm chớp nguồn dâu bể
Đàn bà đã cũ đáng được thương yêu.
Nguyễn Sương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang