20/03/23 – 11:03
MẶT NẠ LƯƠNG TRI
Tản văn Bá Nha
Thành phố Nha Trang mùa này nắng nóng hanh hao. Mấy chị em chúng tôi, ai nấy tìm loại khẩu trang tốt nhất, bạc nano hoặc vải cotton, nỉ… cao cấp. Khẩu trang y tế thời ấy (những năm 2018) thì chẳng mấy ai dùng. Tôi là cô gái từ làng lên phố. Chẳng bao lâu thì tôi cũng thích nghi với cuộc sống phố thị. Tôi cũng biết cách chăm sóc nhan sắc, làm sao để tránh tia cực tím UVA, UVB, UVC… giữ lại vẻ thanh xuân cho mình. Một buổi nọ, tôi rong ruổi khắp chợ Đầm để chọn lựa mẫu khẩu trang đẹp và tốt nhất. Đang loay hoay tìm kiếm hết gian hàng này đến gian hàng nọ. Bỗng thoáng thấy bóng dáng của một người rất quen thuộc, cô ấy dùng khẩu trang màu hoa rực rỡ. Đôi mắt đen thẫm, lộ diện không nhầm đâu được.
Thu Uyên…Tôi tự nhủ. Tôi bất thần thốt lên rồi không kịp mua gì, bỏ chạy, tôi chạy ra ngoài xa, với chiếc khẩu trang màu xanh bỗng như đen thủi, tối tăm…. như chính cái dối gian đen tối, thấp hèn mà tôi đã trốn chạy suốt mười năm qua. Bà chủ cửa hàng không hiểu mô tê gì kêu ý ới, Uyên không đuổi theo, nhưng sao tôi lại sợ đến thế, nỗi sợ hãi của tôi như một người tội lỗi, dù tội ấy không đến mức truy cứu trách nhiệm dân sự.
Vừa về đến nhà, tôi tu cốc nước lọc ừng ực, để nguội cơn sợ hãi. Khốn khổ thật, những tưởng cuộc đời sẽ không gặp lại cô ấy, ai ngờ hôm nay đối diện. Tôi vừa xấu hổ và vừa ăn năn, hối hận vì mình hèn nhát, ích kỷ.
Cũng mùa này năm xưa, mình và Uyên làm chung một cơ sở bánh kẹo Hiệp Hoài. Chúng tôi trang lứa tuổi và cùng quê nên rất thân. Uyên rất vui và tốt tính. Tháng nào kẹt, cô ấy cho tôi mượn tiền trả nợ. Tôi thì nói nhiều, ưa tranh luận…bala bala… Một ngày nọ, trong lúc Uyên đang đóng gói hàng, tôi thì tìm bao bì, kho hàng tối tăm, tôi mò mẫm va ngã chiếc lục bình trị giá cả 10 triệu của ông chủ. Sau đó không ai quan tâm, một hôm Uyên đang dọn kho, ông chủ phát hiện lục bình vỡ. Lúc này tôi ở kho ép sấy, Uyên thì dọn kho. Ông chủ định tội Uyên ngay, Uyên không chối mà im lặng. Còn tôi, không dám thú nhận, càng sợ hãi… nửa muốn thú nhận nửa sợ ông chủ khó tính cực kỳ, chắc là ông trừ hết cũng 4 tháng lương đền cái lục bình quý hiếm. Tôi sợ hãi im lặng…. và thế rồi Uyên nhận tội. Uyên biết tôi làm nhưng vì cô ấy biết nhà tôi nghèo, nếu bị trừ lương em tôi bỏ học, ba mẹ sống bằng gì. Có lẽ vì thế mà Uyên gánh chịu.
Sau đợt này, tôi mặc cảm và xin nghỉ việc, đi làm cho CTY bao bì ở ngoại ô rồi lấy chồng Nha Trang đến giờ.
Mười năm gặp lại lẽ ra tôi phải vui mừng mới phải chứ, đã vậy còn trốn tránh, trách nhiệm trốn thì đã trốn rồi, tôi nợ Uyên, cả tiền và tình bạn.
Đêm đó tôi không thể chợp mắt. Tòa án lương tâm tôi phán xét lương tri chính bản thân tôi. Sáng ra, tôi vụt dậy, quyết định chạy ra chợ Đầm tìm lại người bạn ấy. Nhưng rồi, tôi đợi mãi chẳng thấy Uyên nữa. Có lẽ Uyên không định cư ở thành phố này. Có lẽ Uyên chỉ là khách vãn lai. “Không!” – Tôi nghĩ rằng Uyên là người thường sống và làm ăn ở đây. Hôm gặp ở quày tạp hóa cô ấy mặc đồ bộ mirama.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày… Tôi cố luồng vào chợ. Chợ Đầm đông đúc. Tôi tìm hình bóng người bạn mà tôi nợ, tôi đã trốn tránh. Thế rồi… trong khi tôi đảo mắt nhìn quanh khu chợ thì có bàn tay mềm và ấm đặt lên vai tôi. Tôi như bị một dòng điện chạy xuyên cơ thể. Tôi vừa giật mình vừa sợ. Sợ- nỗi sợ lừa chủ dối bạn. Giật mình vì có tật cũ.
Tôi nghĩ bụng: Lẽ nào bạn tôi đã tìm kiêm, phát hiện ra tôi và đang chuẩn bị chất vấn, đòi nợ. Rồi tôi sẽ bị đánh, bị chửi hay bị đánh cho chừa. Tôi đang hoang mang, lo sợ và xấu hổ và quay lại nhìn. Người phụ nữ lúc này không đeo khẩu trang. Chỉ có tôi, vẫn che mặt vì ngượng và cắn rứt lương tâm. Tôi khóc. Nước mắt lăn dài,tràn ướt chiếc khẩu trang. Tôi ậm ờ không ra lời:
– U… Y… Ê..N…. hả?
Người phụ nữ nắm tay tôi, như ý mời ngồi xuống ghế và hỏi dồn:
-Trời ơi, bà làm gì mau quên vậy? Không nhận ra tui hả? Mười năm nay ở đâu? Có gia đình chưa? Mấy cháu rồi?
-Ờ thì tui ở thành phố này. Vẫn đơn thân, còn bà? Mà tôi có lỗi với bà quá?Tôi không dám gặp bà?Mấy bữa nay tôi bậm gan đi tìm bà,để bà xử sap thì xử. Tôi là người xấu, không xứng là bạn.
Chuyện cũ rồi, nhắc làm gì. Hồi đó, ông chủ biết hết mọi chuyện.Ông cũng không bắt đền đứa nào hết. Chỉ có điều ông tiếc của quý, buồn mấy tháng lựng đó.
-Vậy bà không bị dính tội hả? Tôi dằn vặt bản thân bao năm nay.
Uyên ôm vai tôi và mời về nhà riêng ngay cổng chợ. Tình bạn trở lại như xưa. Tôi thật sự nhận thấy mình đã sai trong quá khứ. Giá mà hồi đó, mạnh dạn báo với chủ việc mình sơ ý làm hư hỏng đồ thì mọi việc không phải đau khổ suốt mười năm dài. Uyên vẫn hiền hòa, bao dung như những ngày ở quê.
Bá Nha
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang