17/03/23 – 04:03
Nỗi nhớ đôi khi cũng thật lạ kỳ. Nó cứ rong ruổi theo từng bước chân ta, dù là ở nơi phố xá tấp nập đông vui, hay trong một giấc mơ rất yên bình…
MIỀN QUÊ XA XĂM
Có một miền quê vẫn đong đầy nỗi nhớ
Khi bước chân phiêu bạt đến nơi nao
Con đường nhỏ gió vẫn hát lao xao
Lúa trổ đòng thơm hương chiều nắng xế
Bờ mương xanh vẫn yên bình như thế
Nước hiền hòa soi bóng nắng hoàng hôn
Giàn hoa xưa vẫn tím biếc niềm thương
Ai đã trao ai một ngày xuân rất muộn
Miền quê ấy…
Và niềm yêu dấu ấy
Vẫn vơi đầy cả trong những giấc mơ
Tôi đưa tay gom góp những đợi chờ
Chợt một ngày bóng chim chiều xa ngái…
Đàn én mùa xuân…
Mang yêu thương tan theo mây trời trễ nải
Nghiêng xuống cánh đồng xanh ngát cả chiều xuân
Chợt thêm yêu những khúc hát lặng thầm
Đã ru ta suốt những tháng năm dài êm ả…
Miền quê ấy giờ đã xa xăm quá…
Vẫn thương về những giây phút bình yên…
Sài Gòn, 6/3/2023
Hoài Phương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang