22/03/23 – 09:03
MÙA PHƯỢNG HUẾ
Rứa là hết, một mùa hoa phượng nở
Em theo chồng, bên nớ anh bên ni
Yêu mần chi, quen biết để mần chi
Rồi cách biệt, dòng sông Hương buồn bả.
Nhớ ngày nớ, em thường hay nói mạ
La em nhiều, lo học giỏi nghe khôn
Lớn rồi con, chớ để mạ bồn chồn
Rồi lo lắng, chao ơi nghe buồn quá.
Yêu em rồi, bây chừ nghe thương lạ
Mùa phượng về, đỏ rực sắc môi ai
Phượng rơi rơi, như cả khắp đền đài
Anh thấy nhớ, biết không mùa phượng cũ.
Em mô rồi, anh chừ kẻ lữ thứ
Tận trời xa, chưa về Huế một lần
Nhớ em nhiều, đôi lúc thấy rưng rưng
Bởi phượng nở, âm thầm nơi xứ lạ.
Nhớ về Huế, nhớ em thiệt nhiều quá
Ghép vần thơ, làm kỷ niệm muôn đời
Mùa phượng Huế, từng cánh đỏ rơi rơi
Một mùa yêu, không lời rồi xa mãi…!
Vân Thiên Long
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang