17/03/23 – 03:03
NẾU CÓ NHỚ NGƯỜI XƯA
Làm thơ thì cứ làm thơ
Ai đâu phận đó một thời đã xa
Chiến tranh ai trách ai mà
Trẻ thôi không gặp giờ già gặp chi
Cũng không còn nỗi vân vi
Chỉ là kỷ niệm những gì xa xôi
Chiến tranh kết thúc lâu rồi
Người xưa cũng chẳng để trôi tuổi hồng
Sang ngang em bước theo chồng
Còn anh cũng đã Phượng Rồng tung bay
Duyên ai phận nấy tỏ bày
Nhớ thì vẫn nhớ những ngày xa xưa
Không đường liên lạc dây dưa
Chuyện xưa đã cũ đã vừa lòng nhau.
Chiến tranh nhức nhối đớn đau
Hòa bình cách biệt phai màu yêu thương
Mỗi người đi một con đường
Phải chăng duyên nợ đời thường diễn ra
Chẳng ai hờn trách ai mà
Chẳng ai ủy mị để xa tình đời
Mối tình đầu đẹp đúng rồi
Có duyên không nợ đến hồi xa nhau
Buồn một thoáng chứ không đau
Cũng không than thở nhuốm màu bi thương
Không tìm gặp để vấn vương
Có khi phá vỡ tình thương vợ chồng.
Không gặp còn ở trong lòng
Bóng hình người đẹp sáng trong tâm hồn
Gặp rồi thấy bóng hoàng hôn
Già nua cặm cụi bồn chồn lắng lo!
Thảo Điền, 10/3/2023
Vũ Ngọc Chiến
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang