30/08/23 – 09:08
NẾU TA PHẢI XA EM…!
Nếu có một ngày ta sẽ phải xa em…
Nơi biển xanh sóng bạc đầu trắng xóa
Bởi ở đó… ta đã dành tất cả
Bao yêu thương và nghiệt ngã đến tận cùng…!
Dòng Sông Trắng * gieo nỗi nhớ bao dung
Quán Lặng Lẽ…* với đầy vơi bao kỷ niệm
Những chiều buồn ngồi ngắm biển thánh thiện
Những bão giông từ thuở ấy đến khôn cùng…!
Bao ân tình với dòng sông trắng lung linh
Xây lâu đài cát đón chờ ngày đoàn tụ
Biển vô tình nào đâu biết có thể…
Xóa tan đi chỉ để lại vết chân nhòe…!
Những con thuyền vẫn lướt sóng đại dương…
Tung bọt trắng như vô thường vẫn níu kéo
Quyện chặt vào nhau như con đường trăm ngàn nẻo
Biết đến bao giờ lại ôm ấp biển yêu thương…!
Dòng Sông Trắng nơi ấy mãi sẽ vấn vương…
Quán Lặng Lẽ càng âm thầm thêm lặng lẽ
Biển sinh tồn vẫn muôn đời đâu có thể
Xóa hết trên mình… những vết chân lẻ loi…!
(Dòng Sông Trắng* một địa danh trên đảo Quan Lạn…)
(Quán Lặng Lẽ* tên một quán nhỏ trên đảo nơi người chồng đi biển không trở về…)
Thùy Dương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang