Ngõ nhà mẹ – Thơ Vi Thái Ngọc

06/04/23 – 04:04

Tác giả Vi Thái Ngọc

NGÕ NHÀ MẸ

Ngõ nhỏ này mẹ tiễn các anh đi
Ghập ghềnh phận người vắt qua hai cuộc chiến
Nắng xiên khoai ngóng những chiều bầm tím
Mấy mươi năm các anh vẫn chưa về

Mắt mờ dần, chân đã chậm bước đi
Cả đời mẹ tựa vào dòng lệ chảy
Đo đếm thời gian trên con ngõ lầy lội ấy
Nghìn đêm mong, một dạ… đủ hao gầy

Thương mẹ biết bao khi mỗi đêm dài
Vẫn nghiêng tai lắng bước chân về ngõ
Một chiếc lá khẽ lăn theo chiều gió
Cũng giật mình… giấc ngủ chập chờn buông

Xưa đàn con đi chiến đấu muôn phương
Căn nhà lá với bao niềm khắc khoải
Nay ngõ nhỏ ngóng đàn con qua lại
Vẫn một niềm khắc khoải… cháy lòng đau!

Xót xa này mẹ biết giấu vào đâu
Bao đứa con đi chỉ đón về kỷ vật!
Thứ có thể mẹ đợi chờ duy nhất
Là hình hài thì mãi mãi lìa xa!

Ngõ nhỏ này mẹ tiễn các anh qua
Sau bậu cửa mình mẹ và chiếc bóng
Cha ngã xuống thuở các anh chập chững
Bóng tựa vào người, người tựa bóng mà nương

Tháng tháng ngày ngày mong ngóng những yêu thương
Cạn nước mắt thành dòng sông nỗi nhớ
Ôi con ngõ vẫn đêm ngày trăn trở
Ngóng đợi người đi lạc bước chưa về.

Đà Nẵng, 05/4/2023

Ảnh sưu tầm internet

Vi Thái Ngọc

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: