Nguyễn Nhất Thống: Chùm thơ 001

28/06/23 – 02:06

Tác giả Nguyễn Nhất Thống

NGHĨ VỀ NÀNG THƠ

Thơ là ghép chữ, tạo vần
Để thành giai điệu trắc, bằng âm thanh
Thơ màu vàng, đỏ, tím, xanh…
Vẽ nên phong cảnh, bức tranh đất trời!

Thơ là hồn của con người
Yêu thương chia sẻ buồn, vui đời thường
Thơ cho cuộc sống thơm hương…
Con người tử tế trên đường nhân sinh!

Thơ luôn trọng nghĩa, quý tình
Lạc quan vui sống an bình khắp nơi
Thơ cho tất cả mọi người…
Lời hay, ý đẹp cuộc đời nở hoa!

Nàng thơ trẻ mãi không già
Cùng chàng âm nhạc đậm đà nợ duyên
Trăm năm trong cõi vô thường…
Uyên ương thơ, nhạc tình trường thủy chung!

 

 

Ảnh tác giả

NGÃ BA SÔNG

Nhà em ở ngã ba sông
Nhà anh rẽ phải, hướng Đông đoạn dài
Em là cô gái thợ may…
Anh là lao động chân tay lấm bùn!

Đàn ca tài tử hát chung
Lâu ngày rơm, lửa cháy bùng tình yêu
Bài ca vọng cổ những chiều…
Song ca nam, nữ nhịp đều song lang!

Ngỡ ngàng em bước sang ngang
Bỏ may, bỏ hát theo chàng hướng Tây
Mẹ cha em chọn duyên nầy
Con nhà quyền quý, đủ đầy giàu sang!

Thôi rồi tình đã lỡ làng
Đang mùi vọng cổ sao đàn đứt dây?
Buồn nhiều nhưng chẳng trách ai
Nhân tình thế thái xưa nay phụ bần!

Xa quê, về lại đôi lần
Ngã ba sông ấy, bâng khuâng trong lòng
Nước sông vẫn chảy đôi dòng
Nhớ người rẽ trái lấy chồng hướng Tây!

Em còn ở đó, ta đây
Làm sao em biết, em hay ta về
Bài ca vọng cổ Sông Quê…
Song ca ngày đó ngủ mê nửa đời!

 

CÔ DÂU TÓC CÀI HOA SỨ

Anh viết bài thơ cậy nhờ cơn gió
Bay đến em hỏi còn nhớ ngày xưa?
Tuổi ấu thơ mình cùng tắm trong mưa
Lặn lội đồng sâu giăng câu, bắt cá…

Những buổi chiều vàng, đồng quê yên ả
Đôi ta cùng hối hả thả diều bay
Chơi nhà chòi, đám cưới giả vui thay
Em làm cô dâu tóc cài hoa sứ!

Anh đóng vai là một chàng hoàng tử
Cưới em về làm vợ ở trong cung
Miệng em cười nhưng cử chỉ ngại ngùng
Bạn cùng xóm vỗ tay vang tới tấp!

Tuổi mười ba em bắt đầu lớn gấp
Cao thêm lên và đầy đặn, nở nang
Anh cũng đổi thay, giọng nói khàn khàn…
Chỉ nắm tay em mà nghe lòng khó tả!

Rất có thể là tình trong như đã
Sao ngại ngùng ngoài mặt hãy còn e
Trộm nhìn em trong đôi mắt tròn xoe
Lòng bỗng thấy lâng lâng điều chi lạ!

Mười sáu tuổi anh xa quê, xa mẹ
Lên tỉnh học hành, đô thị phồn hoa
Mỗi một năm chỉ vài dịp về nhà
Em vẫn vậy áo bà ba, dài suối tóc…

Hai mươi tuổi anh bước vào đại học
Cũng là năm em vội vã sang ngang
Chồng của em nhà quyền quý, cao sang
Anh buồn lắm, tự trách mình chưa đủ…

Mỗi lần về quê thăm làng xóm cũ
Lòng miên man, lơ đãng dạo trong vườn
Kỷ niệm xưa sao cứ mãi vấn vương
Không quên được cô dâu tóc cài hoa sứ!

Ảnh tác giả

MẮT BIẾC CHIỀU THU

Ta rung động đôi mắt nàng chiều ấy
Trời mùa thu se lạnh gió heo may
Em từ đâu mà hiển hiện nơi đây
Hút hồn ta lần đầu tiên gặp gỡ?

Rồi từ đó thu đi thu lại đến
Bầu trời xanh trong đôi mắt của nhau
Thơ tình yêu quyện nốt nhạc tuôn trào
Tha thiết lắm bài tình ca song hát!

Một ngày kia thật ngỡ ngàng, hụt hẫng
Tình bay cao thơ mộng bỗng tình rơi
Như mùa thu vàng lá rụng bên đời
Ta chới với trong mây trời thu chết!

Kể từ đó mối tình nồng chấm hết
Chỉ còn đây đôi mắt ấy trong thơ
Ta gọi tên nàng trong những giấc mơ
Đôi mắt biếc một chiều thu nhớ mãi!

 

Ảnh minh hoạ internet

TA CÓ GIÀ ĐÂU?

Ta già nhưng có già đâu
Sáng đi ngắm cảnh đỏ màu bình minh
Ta nghe thư thái lòng mình
Hàng tre, bụi chuối… in hình sông quê!

Ta già nhưng vẫn đam mê
Chăm nom cây cảnh hả hê sáng chiều
Nghe lòng rộn rã thương yêu…
Líu lo tiếng hót chim kêu gọi tình!

Già rồi buông bỏ linh tinh
Ta nghe trẻ lại, nhẹ mình thảnh thơi
Già rồi ta cứ vui chơi…
Cho đời phơi phới quên thời gian mau!

Ta già nhưng có già đâu
Hân hoan ca hát cho đầu óc vui
Lời ca êm ái, thật mùi…
Miền Tây sông nước đất bồi phù sa!

Ta già nhưng vẫn thiết tha
Yêu người, yêu cảnh, yêu gia đình mình
Đang chiều mà ngỡ bình minh
Hoa râm mái tóc mà tình vẫn say!

Ảnh của Tác giả

TRI ÂM TÌNH NGHỆ SĨ

Có anh chàng chưa bao giờ quen biết
Bỗng có duyên kết bạn bấy lâu nay
Thích nhau hơn vì vớ vẩn cùng mây
Ru với gió và mơ trăng lơi lả…

Rồi từ đó nước mát dần cây lá
Nở đôi hoa trong vườn mộng thực hư…
Mến nhau thôi hay là đã tương tư
Mà thổn thức, bồn chồn trong tâm tưởng?

Nhạc trầm bổng trên phím đàn lả lướt
Quyện hồn thơ lay láng tuổi mộng mơ…
Vắng một hôm là tháng đợi, năm chờ
Như nỗi nhớ thuyền lâu về cập bến!

Mong sao cho thời gian dài hò hẹn
Mối tâm giao sẽ là bạn tri âm
Chia sẻ nhau những rung động của lòng…
Tình nghệ sĩ là trăng, mây với gió!

Viết cho chàng bài thơ chiều gợi nhớ…
Lần đầu tiên bỡ ngỡ mới quen nhau
Mong chúng mình kết nối thật dài lâu
Tri âm mãi tình người văn nghệ sĩ!

 

TÌNH CÂM

Nhớ hoài một mối tình câm
Yêu người con gái mười lăm trăng tròn!

Đến trường chung một đường mòn
Em đi đằng trước, ta dòm theo sau!

Những lần đối diện với nhau
Lòng ta muốn nói… nhưng sao ngại ngùng!

Ba năm đi một lối chung
Thầm yêu, trộm nhớ cháy bùng trong mơ!

Tương tư tình gởi vào thơ
Chờ hoài chẳng có thời cơ tặng nàng!

Suốt ngày hôm ấy ngỡ ngàng
Đường mòn còn đó mà nàng nơi đâu?

Ta như hụt hẫng tình đầu
Nàng đi qua nửa địa cầu bên kia!

Thôi rồi đôi ngả cách chia
Bài thơ chưa gởi sớm khuya lặng buồn!

Dòng đời biến chuyển vô thường
Thời gian chẳng xóa yêu thương thuở nào!

Hôm nay qua đoạn đường cao…
Đường mòn xưa ấy đã vào hư không!

Bao năm mãi nhớ trong lòng
Tình câm xưa đó bềnh bồng tâm tư!

 

Ảnh minh hoạ internet

TÌM TRONG KỶ NIỆM

Ta tìm lại một dòng sông
Áo bà ba trắng, dáng thon chèo xuồng

Ta tìm lại một con đường
Tinh sương cắp sách đến trường ngày xưa

Ta tìm lại những chiều mưa
Tuổi thơ dữ dội vui đùa ngoài sân…

Ta tìm lại những bâng khuâng
Nụ hôn ngày ấy vội vàng đêm giông

Ta tìm lại một cánh đồng
Cánh diều cao vút trên không chiều hè

Ta tìm lại một miền quê
Rau xanh, cây trái sum suê trong vườn

Ta tìm lại quán bên đường
Một thời hò hẹn yêu thương thuở nào

Ta tìm lại khúc ca dao
Mẹ thường hay đọc ngày nào thuở xưa

Ta tìm lại mái lá dừa
Xưa nghèo, vất vả nhưng thừa tình thương

Ta tìm trong cõi vô thường
Còn trong ký ức vấn vương cuộc đời

Ta tìm dĩ vãng một thời
Vui buồn kỷ niệm cho đời thêm yêu!

 

XUÂN KHÔNG GIÀ…

Xuân đã về trên đôi mắt sụp mi*
Nhưng con ngươi vẫn ngời sáng diệu kỳ

Nhìn thấy rõ hơn hôm nay và quá khứ…
Mĩm môi cười, thương quá quảng đời đi!

Xuân đã về trên những nếp da nhăn
Ôi còn đâu mơ mộng tuổi trăng rằm
Ta nuối tiếc nhưng không hề luyến tiếc…
“Không ai hai lần tắm trên một dòng sông!”**

Xuân đã về trên mái tóc hoa râm
Nhưng tình yêu năm tháng vẫn nảy mầm
Chim vẫn hót trong vườn hoa thơm ngát…
Cuộc đời vui rộn rã sáu mươi năm!

Xuân đã về trong mỗi trái tim yêu
Chia sẻ cùng nhau buồn ít, vui nhiều
“Hãy cho nhau những gì ta đang có…
Lỡ mai nầy không có để cho nhau!”

Xuân đã về trên mảnh đất quê hương
Muôn hoa khoe sắc trên khắp nẻo đường
Ta cảm thấy lâng lâng niềm vui lạ…
Tình yêu già bỗng trẻ lại, thật dễ thương!

Chú thích:
* Đôi mắt sụp mi – do lão hóa, ý muốn nói tuổi già.
** “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông” – là câu nói của triết gia Hy Lạp cổ đại Heraclitus với hàm ý rằng vạn vật trên thế giới luôn luôn vận động và không ngừng thay đổi, không có thứ gì tồn tại lâu hơn một khoảnh khắc.

Ảnh của tác giả

DÒNG SÔNG VÀ NỖI NHỚ

Dòng sông chở nặng phù sa
Cho cây trĩu quả, bao la lúa vàng
Dòng sông qua những xóm làng
Cá, tôm… nuôi sống đồng bằng miền Nam

Dòng sông tắm mát quanh năm
Tuổi thơ bơi lội, lưới giăng sáng chiều
Dòng sông kỷ niệm tình yêu…
Thương người con gái những chiều chèo qua!

Bao năm trở lại quê nhà
Dòng sông phẳng lặng, “người ta” đâu rồi?
Áo bà ba thật lả lơi…
Phất phơ trong gió, xưa tôi dậy tình!

Dòng sông in mãi dáng hình
Trong tôi nỗi nhớ đậm tình quê hương
Ơi người con gái tôi thương
Bốn mươi năm vẫn quê hương “Bào Bèo”? *

Ngày xưa chắc tại tôi nghèo
Nên em cập bến, gác chèo làng bên
Buồn riêng một thuở chông chênh…
Dòng sông, nỗi nhớ bồng bềnh tháng năm!

* Một địa danh ở Cà Mau

Nguyễn Nhất Thống

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: