28/06/23 – 02:06
VƯỢT CẠN
“Đàn ông đi biển có đôi
Đàn bà đi biển mồ côi một mình” *
Bao nhiêu nguy hiểm thình lình…
Đàn bà “vượt cạn” một mình mồ côi!
Đàn bà thiên chức tuyệt vời
Đẻ đau, mang nặng cho đời khai hoa…
Nghĩa tình chồng vợ bao la
Quan tâm, chăm sóc,… nhụy, hoa vuông tròn!
Gia đình chồng, vợ, các con
Hạnh phúc mãi còn khi sống vì nhau!
*Ca dao
HÌNH VÀ BÓNG
Vợ chồng như bóng với hình
Tâm hồn, thể xác hòa mình trăm năm
Mai sau về cõi vĩnh hằng
Hồn lìa khỏi xác rồi thăng về trời
Đời người chỉ một kiếp thôi
Sinh, lão, bệnh, tử lại rời xa nhau
Đang có thì hãy cho nhau
Nhỡ mai không có, cho nhau được gì?
Nhân ngày Thế giới Đàn ông 19/11 hằng năm, xin có một bài thơ…
THƯƠNG CHỒNG
“Thương chồng nấu cháo le le
Nấu canh thiên lý, nấu chè hạt sen”
Thương chồng tấm tắc ngợi khen
Cháo, canh… ngon tuyệt, chẳng thèm “Tàu Bay”! *
Thương chồng đưa rước hằng ngày
Các con đi học đường dài nắng, mưa
Thương chồng ít được nghỉ trưa…
Thức ăn ngon miệng luôn chừa vợ con!
Thương chồng tình nghĩa sắt son
Vợ chồng chung sống vui buồn có nhau
Thương chồng dọn dẹp trước, sau…
Cùng nhau chiên, nướng, kho, xào bếp vui!
Thương chồng tình cảm mọi người
Làm nhiều nói ít, nụ cười lạc quan
Thương chồng nghệ sĩ hát, đàn…
Làm thơ, soạn nhạc tặng nàng hiền thê!
“Thương chồng nấu cháo le le
Nấu canh thiên lý nấu chè hạt sen”
Thương chồng thương cả thói quen…
Tin chồng nên chẳng biết ghen là gì!
Thương chồng thương suốt đường đi…
Bên nhau “hỷ, xả, từ, bi” cuộc đời
Thương chồng thương mãi chồng ơi
Dù cho “vật đổi sao dời” vẫn thương!
*Tên quán phở nổi tiếng đường Lý Thái Tổ – TP.HCM
THU ĐÃ ĐI RỒI
Ta ôm Thu trọn vòng tay
Trao lời trìu mến, hôn say nồng nàn…
Làm sao cản bước Đông sang
Để ta còn mãi bên nàng Thu yêu?
Đêm buông gió bỗng đổi chiều
Đông về lạnh lẽo, Thu chìm hư không
Ta như tan nát cõi lòng
Buồn đời sắc sắc không không vô thường!
Cho nhau tất cả yêu thương
Đời người ngắn ngủi, âm – dương bất ngờ!
PHỤ NỮ THẬT TUYỆT VỜI
(Nhân ngày Quốc tế phụ nữ 08/3 hằng năm…)
Đàn ông xây nhà
Đàn bà xây tổ
Quan niệm xưa cũ
Bây giờ đã qua!
Thời đại nay là
Nam, nữ sinh đẳng
Ai cũng cố gắng
Giỏi nước, đảm nhà!
Một nửa loài người
Đó là phụ nữ
Như hoa bất tử
Cho đời mãi tươi!
Cuộc sống mỗi ngày
Trân quý phụ nữ…
Thiên chức mẹ, vợ
Hạnh phúc lâu dài!
Trên thế gian nầy
Nếu không phụ nữ
Hoa lá tàn úa…
Trái đất ngừng quay!
Ngày tám tháng Ba
Chúc cho phụ nữ
Mạnh khỏe, trẻ mãi
Rực rỡ hương hoa!
Tặng em nụ hôn
Mỗi ngày như thế
Với nhau tử tế…
Phu thê trọn đời!
Làm mẹ, làm vợ một đời
Phụ nữ tuyệt vời trong cõi nhân gian
Mảnh ghép hoàn hảo giới nam
Duy trì nòi giống thế gian trường tồn!
THU ĐI, ĐÔNG ĐẾN
Thế là Thu đã ra đi
Đông nay lại đến là quy luật trời
Thiên nhiên cùng với con người
Vòng tròn quay mãi theo thời gian qua…
Thu đi xao động lòng ta
Vấn vương, quyến luyến tình hòa heo may
Thu đi có biết lòng ai
Đông về lạnh giá đêm dài nhớ thương!
Cuộc đời luôn mãi vô thường
Yêu thương càng đậm, đôi đường càng đau
Nếu không tha thiết cho nhau
Thì sao có được bền lâu tình đời?
Thu đi, Đông đến bồi hồi
Người đi, người ở ngậm ngùi nhân gian!
TÌNH TRĂNG
Trăng nằm lơi lã bên song cửa
Gợi tình đôi lứa với thi nhân
Bóng nguyệt căng đầy che một nửa
Vần thơ xao động khát ôm trăng!
Yêu trăng từ độ rằm cửa mở
Trăng cùng nhịp thở với thi nhân
Vắng trăng ngày tháng bao nhung nhớ
Trăng đi thơ cũng lạc điệu, vần!
Trăng có khi tròn, rồi lại khuyết
Như con người có lúc buồn, vui
Trăng với người muôn đời bất diệt
Mây đen che nguyệt những ngậm ngùi!
Trăng với người muôn đời gắn bó
Chỉ gần nhau, nhìn rõ đêm rằm
Mơ bên trăng và ru theo gió…
Trào dâng cảm xúc lắm trăng ơi!
VẪN LÀ CƠN MƯA…
Hôm qua trời đổ mưa buồn
Vì ta cảm thấy bồn chồn tới lui
Hôm nay ào ạt mưa vui
Vì ta cảm thấy ngược xuôi thuận tình
Vui, buồn là bởi lòng mình
Cớ sao đổ lỗi thình lình cơn mưa?
Nhớ câu thơ Nguyễn Du xưa
Ta càng thấm thía cơn mưa đổi màu
“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”? *
Một mình, viết mấy câu thơ
Mưa chiều; tâm tưởng lờ mờ buồn, vui!
* Truyện Kiều – Nguyễn Du
THÔI ĐÀNH
Một mình nhìn bóng của ta
Đi lên, đi xuống, đi ra, đi vào
Bên nhau quấn quýt ngày nào
Bây giờ đơn lẻ hỏi sao không buồn?
Thôi đành chấp nhận hai phương
Cho ta còn mãi vấn vương tình đời
Thôi đành xa cách đôi nơi
Cho thêm nỗi nhớ bờ môi nồng nàn!
Cuộc đời sum họp rồi tan
Như hoa tươi thắm cũng tàn tháng năm
Trách chi duyên nợ chẳng thành
Bao yêu dấu mãi để dành trong tâm!
CHỈ CÒN NGÂN MÃI DƯ ÂM…
Đã qua một thời thơ trẻ
Đùa vui, nghịch ngợm vô tư
Bạn bè tụm năm, tụm bảy
Rong chơi, phá phách chẳng từ!
Đã qua một thời mơ mộng
Làm thơ lục bát tặng nàng
Đi học chung đường, trông ngóng
Tương tư, suy nghĩ miên man…
Đã qua một thời nhút nhát
Yêu không dám ngỏ, tỏ tình
Tay run vừa đàn, vừa hát…
Mồ hôi ướt áo thư sinh!
Đã qua một thời hò hẹn
Một giờ như cả một hôm
Lần đầu trông em bẽn lẽn
Còn ta sao cứ bồn chồn!
Đã qua một thời trăng gió
Em đi để lại tình si…
Con đường hoa vàng xóm nhỏ
Buồn hiu, vắng bóng em đi!
Ước gì thời gian quay lại
Cho ta lần nữa dại khờ
Đắm say một người con gái
Ngu ngơ, ngọng nghịu làm thơ!
Bây giờ không còn trẻ nữa
Trên đầu mái tóc hoa râm
Hoa tàn, tình riêng tắt lửa
Chỉ còn ngân mãi dư âm…
Nguyễn Nhất Thống
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang