28/06/23 – 02:06
ĐỐ AI
Đố ai nằm võng không đưa
Đố ai gặp lại người xưa không nhìn
Đố ai quét sạch lá rừng
Đố ai biết được mấy tầng mây cao
Đố ai biết gió ở đâu
Đố ai biết hết biển sâu, sông dài
Đố ai biết lúa mấy cây
Đố ai biết thế gian ai thật thà
Ðố ai mấy tuổi trăng già
Đố ai hiểu dạ đàn bà nhân gian?
HỌC
Những gì ta biết được
Như giọt nước đại dương
Nên cố học từng bước…
Siêng năng và khiêm nhường!
Những gì ta hiểu được
Như hạt cát nhỏ nhoi
Bao la trong sa mạc
Chớ lên giọng dạy đời!
Không học suông lý thuyết
Mà phải biết thực hành
Lý thuyết là màu xám
Cây đời mãi tươi xanh! *
Học điều hay, lẽ phải
Chắt lọc riêng cho mình
Chẳng làm gì sai trái
Không hổ thẹn lương tâm!
Việc học là học mãi
Qua đời rồi mới thôi
Kiến thức là vô tận…
Từng thế hệ sinh sôi!
(*) Ý thơ trong tác phẩm Faust của đại thi hào Johann Wolfgang von Goethe (1749- 1832).
CHỈ CHỪNG MỘT NĂM THÔI
Mai vàng khoe sắc
Nam, Bắc gần nhà
Ngại ngùng, bẽn lẽn gần, xa…
Thầm trao tình cảm, tặng quà ngày xuân!
Hạ sang nắng nóng
Phượng thắm sân trường
Chia tay ba tháng, vấn vương
Tình đầu chớm nở học đường cấp ba!
Thu già rụng lá
Đầy cả trong vườn
Heo may se lạnh thêm thương
Bên em nồng ấm con đường lá bay!
Đông tái tê lạnh
Thấm mạnh trong, ngoài
Mùa đông năm ấy chia tay
Mối tình nồng thắm chỉ dài một năm.
Nhớ lắm ngày tháng
Lãng mạn tình yêu
Bốn mùa hạnh phúc, cô liêu
Cho đi, nhận lại cũng nhiều buồn, vui.
Bốn mùa năm cũ lâu rồi
Làm sau quên được cái thời mới yêu!
NÓNG VÀ LẠNH
Không phải mùa đông ta mới lạnh
Ta lạnh là vì không đủ yêu thương!
Không phải mùa hè ta mới nóng
Ta nóng là do không “nhẫn” đời thường!
Ai cũng muốn lòng mình vui vẻ
Thì hãy cho nhau tử tế ai ơi!
Ai cũng muốn lòng mình nhẹ nhõm
Thì hãy buông đi ích kỷ trong người!
Trời cho ta bên ngoài nóng, lạnh
Còn bên trong nóng, lạnh bởi do “tâm”
Trời cho ta bốn mùa khác biệt…
Để con người vượt khắc nghiệt đến bình yên!
Thân tặng bạn già…
GỪNG CÀNG GIÀ CÀNG CAY
Tuổi già ngủ ít, thức nhiều
Đó là sinh lý thuận chiều tự nhiên
Hay người già khát khao thêm…
Thời gian hòa quyện thiên nhiên, con người?
Trần gian một kiếp rong chơi
Tuổi già ngoảnh lại thấy đời ngắn thay
Nâng niu giây phút từng ngày…
Tâm hồn thoải mái cho dài thêm xuân!
Đêm nay trăng sáng lung linh
Thức nhiều, ngủ ít cho tình thắm thơ
Mong yêu thương chớ khuyết, mờ…
Cho đời đẹp mãi bài thơ trăng tròn!
Tuổi già rực nắng hoàng hôn
Chim bay về tổ véo von từng đàn
Chút bâng khuâng, chút rộn ràng…
Đêm nay ngủ ít, bên nàng thơ say
Tuổi già trải nghiệm tràn đầy
Gừng già gừng sẽ càng cay tình, đời!
MỘT NGÀY NHƯ MỌI NGÀY
Một ngày như mọi hôm
Nắng hồng lên buổi sáng
Những ý thơ lay láng…
Lơ lửng ngập tâm hồn!
Một ngày như mọi ngày
Nỗi niềm riêng quên, nhớ
Bạn bè vui gặp gỡ…
Êm đềm khúc nhạc say!
Một ngày như mọi ngày
Ta được và ta mất…
Chẳng biết đâu giả, thật
Trái đất không ngừng quay!
Một ngày như mọi ngày
Ta trở về dĩ vãng…
Tiếc đời qua năm tháng
Còn vui, buồn hôm nay!
Một ngày như mọi ngày
Ta cố níu, gìn giữ…
Nhưng không gì vĩnh cửu
Thế rồi cũng dần bay!
Một ngày như mọi hôm
Được rồi cũng sẽ mất
Trọ trần gian tất bật…
Có rồi cũng hư không!
TẢN MẠN ĐẦU ĐÔNG
Ta trữ nắng hạ vàng
Sưởi ấm mùa đông sang
Lá thu rơi bón gốc…
Cây xuân hoa ngập tràn!
Ta chắt lọc ngôn từ
Ghép thành những vần thơ
Cho nhạc yêu tha thiết
Tri kỷ tình như mơ!
Ta cố gắng luyện mình
Chữ “đức” và chữ “tâm”
Không quên lòng “tử tế”…
Cho đời vui trăm năm!
Ta gom hết vui, buồn
Một thời thơ mộng thương
Vấn vương tình xưa cũ…
Cho thơ, nhạc thêm hương!
Ta giữ tình bạn đời
Hài hòa cùng với ta
Nghĩa lý gì tranh cải…
Có thắng, tình cũng xa!
TẢN MẠN CHỮ “ĂN”
Facebook hỏi tôi đang nghĩ gì?
Xin thưa, đang nghĩ cái chữ “ăn”
Ăn cơm, ăn cháo và ăn bánh…
“Ăn” cho khoa học khỏe thân lành!
Cần ăn buổi sáng như ông “Vua”
Và như “Hoàng tử” buổi ăn trưa
“Ăn mày” đơn giãn vào buổi tối
Thân hình cân đối, giảm cân thừa!
Có người dân dã ăn rất ngon
Vì sống giãn đơn, tâm bình an
Có người giàu có… không nuốt nổi
Vì tâm bất ổn, mãi lo toan!
Dù cho ăn mặn hay ăn chay
Ăn nhiều – tức bụng, ít – no dai
Tâm hồn thư thái, lòng tử tế…
Cuộc sống bình yên, mạnh khỏe dài!
Dân gian thường nói vui một câu
“Chán cơm thèm phở” đấng mày râu
Cơm, phở tạo ra từ hạt gạo
Cơm nhà, phở chợ có khác nhau!
Có việc xảy ra ở trong đời
Không vui vì đã nóng vội thôi
Dù có “ăn năn” thì đã muộn…
Nên kiềm chế lại, xóa cái “tôi”!
Duy trì sự sống cần phải “ăn”
Nên ăn khoa học và văn minh
Đừng vì ham muốn mà ăn tạp…
Hại người, hại cả bản thân mình!
Chữ “ăn” suy ra phức tạp đây
Ngoài cái “ăn” ra còn ăn mày
Ăn cướp, ăn thua rồi ăn chặn…
“Ăn cơm đá bát” phủ phàng thay!
Ngẫm nghĩ cái “ăn” đơn giãn thôi
Ta “ăn trái nhớ kẻ trồng cây”
Ăn sao đừng để mình “ngộ độc”…
Ăn ngon, khỏe mạnh là “ăn” hay!
GIAO MÙA
Dùng dằng gió đẩy gió đưa
Khi mưa chợt nắng, giao mùa thu – đông
Nóng ngày, đêm lạnh, phòng không
Chăn đơn gối chiếc nhớ mong một người…
Hôm nay đã đến tháng Mười
Trăm thương, ngàn nhớ tới người tôi yêu
Xa nhau, người, cảnh buồn hiu
Gần nhau cười, nói bao điều vu vơ…
Cuộc đời không đẹp như mơ
Kẻ đi, người ở, bơ vơ, muộn phiền
Giao mùa thời tiết luân phiên
Con người tuổi mộng hoa niên chẳng về!
Thu đi, đông đến gần kề
Hôm nay anh có kịp về hay không?
Đêm nay mùa chuyển sang đông
Chăn đơn gối chiếc mãi trông từng giờ!
Nỗi niềm tâm sự trong thơ
Tháng mười đã đến mây mờ lập đông
Mùa đông chẳng lạnh trong lòng
Khi yêu thương đủ, vợ chồng… hiểu nhau!
NẾU EM LÀ…
Nếu em là đám mây
Anh làm không khí lạnh
Cho mưa rơi xuống đất
Để cây lá tươi xanh…
Nếu em là bông hoa
Anh làm ong hút mật
Cho đời hương vị ngọt
Để yêu thương đậm đà!
Nếu biển cả là em
Anh làm thuyền lướt sóng
Biển, thuyền như hình, bóng
Mênh mông tình ngày đêm!
Nếu em là đào thơm
Anh xin làm mận ngọt
Thơm, ngọt tình tha thiết…
Hạnh phúc trong vườn hồng!
Nếu em là giai nhân
Thì đời anh chắc khổ
Thơ tràn bao giông tố…
Tình yêu chẳng được gần!
Nếu anh bầu trời xanh
Em làm mây trắng nhé
Bầu trời yêu mây lắm…
Mây ơi chớ phù vân!
Nguyễn Nhất Thống
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang