14/04/23 – 08:04
TẢN MẠN
Đời có dài không…!? Mới ngày nào còn tuổi thơ, ăn chưa no lo chưa tới dị mà chớp mắt, bốn mươi đã qua, giờ thì chưa già, nhưng theo như người ta hay nói, tên càng ngày đi xuống, tuổi một ngày đi lên, bệnh đủ thứ, ba cao, một thấp chưa nói là viêm xoang, tim mạch, và bệnh hậu côvit thắt ngực, và suy yếu hệ miễn dịch, yếu đề kháng nói chung là bệnh thân,người trong trạng thái uể oải không muốn làm gì…!
Sáng mở được mắt, bước xuống gường là biết mình còn sống, sáng nay nghe báo đài, dịch lại về, các ca ngày một tăng, vậy là cuộc sống lại bất ổn, kinh tế, làm ăn công việc thì khó khăn, đời sống chật vật, giờ dịch bệnh, cuộc sống vốn khó càng khó hơn…
Trong cuộc sống va vấp biết bao nhiêu vui, buồn, ai cũng giành phần hơn, ai cũng có tự ngã nhưng mấy ai biết tích phước, nhịn nhường và ngộ ra đời vốn dĩ vô thường, được mất trong vòng sinh diệt…
Tôi dằn lòng mình, cố nhịn những điều bất như ý, nhưng sao khó quá… đời có khi dồn ta vào đường cùng, bắt ta phải hơn thua, phải tự thoát ra khỏi cái kén để thu lượm tích lũy những bài học từ cuộc sống, để rồi nhiều khi tự mình lại nói với chính mình… giá như… phải chăng…!
Thôi thì, đến ta có thể biết ngày, nhưng đi không ai biết trước nên tự dằn lòng mình, đời vô thường, ngã vốn không, có gì cố chấp, rồi một ngày ước mình đi nhẹ như cơn gió, thanh thản mĩm cười, chết là gì…? Như cởi áo đông,như thay áo hạ, rồi đến kiếp kế tiếp không mong gì hơn… phước dư, nghiệp mòn không phải đau khổ nhiều, bận tâm nhiều, sống một cuộc sống an yên, mong ước như vậy đủ rồi… chỉ vậy thôi…!
Đời ta chẳng có giàu chi…?
Thấp khớp, cao máu, cao đường, mỡ cao
Ba cao một thấp cũng rầu…
Đến thì biết được, đi thì chưa hay…?
13/4/2023
Lưu Giang
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang